Nhạc Ly đứng ở một ngõ nhỏ, quan sát người ra vào cửa sau của Bá Nam phủ.
Nhìn thấy có nha hoàn ra ngoài, nàng tiến lại gần hỏi.
- Vị tiểu tỷ tỷ này xin chào, cho hỏi ở đây có cần nha hoàn không?
Tiểu nha hoàn thấy Nhạc Ly lạ mặt, bắt đầu cảnh giác, nàng được dặn là không được nói ra những gì đang xảy ra trong phủ.
Tiểu nha hoàn không trả lời, liền tiếp tục đi.
Nhạc Ly thấy thế vội vàng ngăn cản.
- Tiểu Tỷ tỷ, ta chỉ muốn hỏi ở đây có cần nha hoàn không? Ta muốn vào làm để kiếm tiền sinh sống, ta không có thân thích, bây giờ chỉ có mình ta cô độc, không nơi nương tựa.
Nhạc Ly nói nói, rồi bắt đầu khóc thút thít.
- Híc híc, tiểu tỷ tỷ..
Nhạc Ly tiếp tục bán manh, tuy nàng không xinh đẹp, nhưng lúc nàng bán manh cũng có chút đáng yêu.
Nhân sinh như diễn, toàn dựa kĩ thuật diễn.
Hãy nhìn vào ánh mắt đầy chân thành của nàng.
Tiểu nha hoàn nhìn Nhạc Ly, có chút khó xử, thấy chuyện này chắc cũng không có đến mức nghiêm trọng như nàng nghĩ, liền nói:
- Tạm thời bây giờ không cần, ngươi cũng đừng dây dưa ta nữa, ta phải đi chợ mua đồ.
Tiểu nha hoàn định nói trong phủ không cần thêm người nữa, nhưng nghĩ đến nàng ta - Nhạc Ly có vẻ đáng thương, nên không nói chết.
Tiểu nha hoàn cũng sực nhớ ra mình còn đang làm việc, lại vội vã đi.
- Tiểu tỷ tỷ, ta đi cùng tỷ, ta giúp tỷ xách đồ.
Tiểu nha hoàn thấy Nhạc Ly đi theo cũng không chối từ, nếu có thể không cần xách đồ, đương nhiên nàng nguyện ý rồi.
Hai người về đến cửa sau, Nhạc Ly định nhân cơ hội, đi theo vào nhưng lại bị tiểu nha hoàn ngăn cản.
- Tiểu tỷ tỷ, ta khát, có thể cho ta xin cốc nước được không? Mà cũng không cần phải phiền phức như thế, tỷ tỷ nói xem vị trí cái giếng thường xuyên nấu cơm ở đâu.
Ta dạ dày có điểm yếu, có thể không cần nấu lên nhưng phải sạch.
Tiểu nha hoàn cũng thấy không có vấn đề gì, bèn chỉ vị trí cái giếng thường dùng để lấy nước, còn mình thì vào trong phòng bếp cất đồ.
Nhạc Ly nhân cơ hội này, không có ai để ý, bèn rắc thuốc bột xuống.
- Tiểu tỷ tỷ, ta đi đây.
Nhạc Ly cũng không cần chờ tiểu nha hoàn đồng ý đã chạy ra ngoài.
Lần đầu làm chuyện trái lương tâm, tặc kích thích.
Di, không đúng, liệu có thuận lợi quá không? Nhạc Ly đang hoang mang, thì phía sau bỗng có người bịt miệng Nhạc Ly lại, sau đó kéo vào ngõ nhỏ sâu bên trong.
- Ưm ưm.
Nhạc Ly vùng vẫy, dùng khủyu tay húych vào ngực.
Người kia có vẻ ăn đau buông lỏng tay, Nhạc Ly được thế cầm lấy tay y, ý đồ vật ngã y xuống.
Nhưng không thể.
- Được rồi, Nhạc Ly.
Người kia xoay người Nhạc Ly lại.
- A Nhất! Sao huynh ở đây?
Nhạc Ly rất bất ngờ khi xoay người nhìn thấy A Nhất.
- Huynh không ở trong phủ bảo vệ Lam Họa sao? Lam Họa hiện giờ thế nào?
- Trước tiên ta muốn nói với ngươi đúng là về chuyện này.
Sức khỏe Lam Họa không được tốt lắm.
Ta đã liên lạc với Thái tử nước ta bằng mật tin.
Ngài nói phải đưa Lam Họa ra ngoài, và hành sự tuỳ theo hoàn cảnh.
Ta thấy ngươi lén lút bỏ gì đó xuống giếng.
Chúng ta có thể hợp tác với nhau, và người của ta sẽ tiếp ứng, chúng ta nội ứng ngoại hợp.
Thế nào?
Lượng tin tức này khiến Nhạc Ly choáng váng, không phải họ vì muốn mở ra chiếc ngọc bội đó mà bất chấp thủ đoạn chứ.
Nhạc Ly đang định nói gì thêm.
- Thời gian cấp bách, không cần hỏi nhiều, ta sẽ hỗ trợ để cho những người trong phủ đều uống nước đấy.
Ta sẽ đưa Lam Họa ra ngoài.
Sau đó ta còn phải ở lại giải quyết chuyện sau đó.
A Nhị cùng với xe ngựa sẽ chờ ngươi ở chính tại nơi đây.
Chúng ta đều có cùng mục đích, cho nên ngươi yên tâm.
Được rồi, quyết định vậy nhé, ta đi trước.
A Nhất nói xong là rời đi ngay.
Nhạc Ly nhìn bóng lưng A Nhất, tin tưởng nàng thế cơ à, sao biết là nàng bỏ thuốc mê nhỉ, hừ, nhỡ đâu nàng bỏ độc thì sao.
Haizz, lần đầu tiên làm chuyện xấu mà đã bị bắt quả tang, nhớ lại khi ở hiện đại, nàng đường đường là một thanh niên tốt, sống dưới ngọn cờ của đảng, tuân thủ pháp luật, nhưng sao giờ ra nông nỗi này cơ chứ.
Biết sao giờ, chỉ có thể làm theo thôi, nàng phải tìm chỗ nghỉ ngơi chờ trời tối mới được.
Lam Họa gần nửa tháng nay cảm thấy cuộc sống của nàng không nên như thế này, phụ thân nàng kính yêu giờ đây trở nên thật xa lạ, đến ngay cả mẫu thân cũng đối xử với nàng lúc nóng lúc lạnh.
Chẳng lẽ là vì nàng không phải con ruột của họ, cho nên mới đối xử với nàng như thế.
Đúng vậy, Nàng đã nghe lén được những nha hoàn nói chuyện với nhau, tình cờ biết được.
Nhưng tình cảm hơn hai mươi năm của chúng ta là giả sao, thật sự có thể không màng đến thân thể của nàng, mà cứ như vậy lấy máu từ tim nàng sao.
Khi mới nghe được tin đó, nàng cảm thấy ông trời chính đang trêu đùa số phận của nàng.
Ơn dưỡng dục lớn như ơn sinh thành, nàng cũng tùy bọn họ.
Chỉ là Lam Họa cảm thấy rất mệt mỏi, tâm như chết lặng, những lúc này, nàng lại bất giác nghĩ đến Nhạc Ly, ở trên người Nhạc Ly, nàng thấy sự tự do tự tại, có thể thoải mái làm điều mình muốn, không bị trói buộc.
Trong trường hợp này, Tiểu Ly sẽ làm như thế nào nhỉ?
Nhạc Ly mà biết Lam Họa nghĩ như thế về nàng, nàng chỉ có thể hô to:
- Ta cũng bị ép buộc, không hề tự do tự tại đâu.
Ban đêm.
Bá Nam phủ.
Nguyệt hắc phong cao, thích hợp giết người phóng hỏa, a, là đánh ngất người phóng thuốc mê.
Tội lỗi, tội lỗi quá, nàng chính là thanh niên gương mẫu, sao có thể phóng hỏa giết người cơ chứ.
Nhạc Ly tự an ủi mình.