Edit: Bối tiểu yêu
Lộc cộc lộc cộc, giày da màu đen đạp lên thảm đỏ phát ra âm thanh, Tuyên Vân Chi rủ mặt xuống tùy ý để bọn họ dẫn đi.
Tên thương nhân bụng phệ kia đi tuốt đằng trước, bên cạnh là hai bảo tiêu Tuyên Vân Chi đi ở giữa cuối cùng vẫn là hai vị bảo tiêu khác.
Trong đầu tiếng nói của hệ thống lại vang lên
"Ký chủ, nếu như nhiệm vụ thứ nhất của cô không được hoàn thành, hệ thống sẽ mặc định cô vi phạm khế ước và cô sẽ bị mạt sát."
mạt sát: giết chết
Đại khái thấy Tuyên Vân Chi không có động tĩnh gì, nên nó có chút sốt ruột.
Âm thanh cứ vang lên trong đầu làm cho Tuyên Vân Chi đau cả đầu, cộng thêm khối thân thể này quá yếu đi một lúc đã cảm thấy mệt mỏi.
"Nếu ngươi không muốn ta thất bại, liền câm miệng cho ta."
Sát khí nổi lên, được biết ở giới sát thủ cô được mệnh danh là nữ vương sao có thể chịu đựng một cái tên người không ra người máy không ra máy này ra lệnh cơ chứ.
Còn dám đối với cô khoa tay múa chân, cô không ngại cùng chết với nó đâu.
Hệ thống:....!_
Trấn ác được hệ thống, lúc này Tuyên Vân Chi mới đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Trên mặt đất là tấm thảm đỏ sạch sẽ ngăn nắp chất liệu vô cùng tốt, được trải hết hành lang nhìn là biết đây là địa điểm chuyên môn đón tiếp các đại nhân vật.
Xung quanh tất cả các phòng đều đã có người, cửa phòng đóng kín mít.
Phòng của cô lại nằm cuối hành lang.
Lướt qua lại thấy trước cửa phòng có hai vệ sĩ mặc đồ đen đang đứng, bên hông mỗi người đều một có gắn một cây súng.
Hơi thở họ phát ra không phải là người bình thường, rất giống với cô, chắc cũng là sát thủ.
Trên khuôn mặt tinh tế nhỏ xinh mang chút nhợt lại hiện lên ý cười.
Nghĩ chỉ cần đi qua phòng nữa sẽ đến phòng , nếu đã vào phòng rồi thì cơ hội để hoàn hảo trở ra lại cực thấp.
Cẩn thận suy tính tất các các phương án trong đầu.
Ngay lúc này, thân hình nhỏ nhắn của Tuyên Vân Chi chuyển động, tay dùng lực nhanh như chớp nắm lấy cánh tay của tên bảo tiêu bên cạnh nhẹ nhàng xoay một cái đá thẳng người kia ra sàn.
Oanh một tiếng người nọ nằm liệt trên nền đất.
Trong chớp mắt, Tuyên Vân Chi đã nhảy lên bổ nhào đến một người vệ sĩ đứng gần cửa phòng .
Bàn tay đưa lên muốn rút khẩu súng bên hông của hắn.
Mà vị vệ sĩ kia cũng phản ứng mau lẹ, trở tay đem bàn tay của cô chế trụ.
Vì sức lực quá mạnh nên Tuyên Vân Chi không thoát ra được, cắn răng liều mạng phá của phòng nhảy vào.
Trong phòng ánh sáng nhè nhẹ đập thẳng vào mắt, cô liếc mắt quanh phòng một cái, rất nhanh đôi chân trắng đạp lên bàn lách qua bên cạnh chiếc ghế đặt ở giữa chuẩn xác chiếu thẳng đầu súng vào đầu người đang ngồi ở vị trí chủ vị.
Động tác liền mạch lưu loát như thể đã làm hàng trăm ngàn lần.
"Tất cả không được nhúc nhích."
Thanh âm dễ nghe chậm rãi vang lên.
Lời nói này làm cho những người trong phòng ngốc lăng, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Khuôn mặt tái nhợt của cô hơi mang ý cười, trong mắt lại có chút bực bội.
Cơ thể này quá yếu, vận động một chút đã đau hết cả người.
Bất quá rất còn tốt, hoàn thành việc này cũng đủ hoàn mỹ.
Đánh rắn phải đánh giập đầu, muốn bắt giặc phải bắt vua trước.
Nghĩ như vậy Tuyên Vân Chi đảo mắt qua đám người này, lại ngoài ý muốn nhìn thấy trong mắt bọn họ đồng tử co rúm, thần sắc hoảng loạn.
Vào phòng còn có mấy tên vệ sĩ cũng đang há hốc miệng nhìn cô.
"Ha ha..."
Một tiếng cười trầm thấp tà mị vang lên.
Hoàn toàn không có một tia kinh sợ, ngược lại từ thanh âm kia còn nghe ra sự lười biếng cùng nghiền ngẫm.
Lúc này Tuyên Vân Chi rốt cuộc dời tầm mắt nhìn về phía người đàn ông mà cô đang chĩa súng vào.
- ---------------------oOo----------------------
Edit: Đoán xem ai sẽ xuất hiện nào?.