Edit: Bối tiểu yêu
️️️ ️️️ ️️️ ️️️
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô bị giam trong ngực hắn, trước ngực chấn động bên tai truyền đến từng đợt tiếng cười.
Vừa nhấc đầu, liền nhìn gương mặt tuấn mỹ kiều diễm, ánh đèn mờ nhạt chiếu đến càng thêm lay động rực rỡ, ánh mắt nhìn cô tất cả đều là ý cười sủng nịnh.
Nháy mắt hình ảnh xung quanh đều mờ đi chỉ còn lại khuôn mặt của Tư Vân Tà cứ như thể thế giới này chỉ có mình hắn là đủ.
“Lại là một con hồ ly tinh nghịch?”
Âm thanh lười biếng mị hoặc, hơn nữa hắn hiện tại quả thức rất câu hồn.
Tuyên Vân Chi bĩu môi bất mãn, không nói chuyện, cô đây chỉ mới cắn hắn có một cái thôi à nha, đừng nói sẽ ghi thù chứ?
Tư Vân Tà không thấy cô nói chuyện cũng không để ý, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, đem cô ôm thật chặc vào trong lòng
“Vật nhỏ, em càng ngày càng làm tôi không thể đoán được.”
Tuyên Vân Chi nghe lời này ngẩng đầu trong mắt hiện lên giảo hoạt
“Vậy Tư đương gia thật sự muốn đóng gói mình gả vào Tuyên gia sao?”
Lời nói của cô chứa đầy hàm ý cười nhạo, Tư Vân Tà nhìn cô chằm chằm, cuối cùng không nhịn được cuối xuống hôn cô thật sâu, đến khi cô thở không nổi mới buôn cô ra.
Tuyên Vân Chi dựa vào ngực hắn không ngừng hít không khí.
Cuối cùng mơ mơ màng màng bị Tư Vân Tà ôm đi.
Trở lại nhà cũ Tư gia.
Ngọn đèn dầu huy hoàng phát sáng cả phòng khách, ngoại trừ Đường Nhất bên cạnh còn có một vị không quen biết mặc tây trang chỉnh tề giày da sáng bóng ngồi ngay ngắn ở trên sô pha.
Khi Tư Vân Tà từ ngoài cửa bước vào, người kia vội vàng đứng dậy, cung kính chào hỏi.
Đường Nhất đi tới
“Đương gia, luật sư Diệp đã tới.”
Tư Vân Tà liếc mắt qua.
“Đồ vật ta muốn có mang đến?”
“Hồi Đương gia, đã mang tới tư”
Người kia vội vàng đáp lời.
Tuyên Vân Chi nhìn hắn còn chuyện cần xử lý, liền quay người hướng đi lên lầu.
Đi chưa được mấy bước tay bị người nọ kéo lại, nắm tay cô đi tới ghế sô pha trong phòng khách ngồi xuống.
Vừa ngồi luật sư Diệp lập tức đưa một tập văn kiện đến trước mặt Tư Vân Tà.
Tuy rằng hắn biết lý do vì sao đương gia lại muốn hắn soạn thảo một đơn hòa ly, nhưng với mệnh lệnh của đương gia hắn tuyệt đối không thể từ chối, dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân hoàn thành xong còn cẩn thận đến đưa cho đương gia.
Tư Vân Tà cầm tập văn kiến đọc qua một lần rất hài lòng, đặt trên bàn trà không nói không rằng cầm tay Tuyên Vân Chi đặt vào đó một cây bút đen, bá đạo ra lệnh
“Ký”
Tuyên Vân Chi nhìn văn kiện trước mắt rồi ngẩng đầu nhìn Tư Vân Tà
“Vì cái gì muốn tôi ký?”
Tư Vân Tà lười biếng dựa vào phía sau ghế sô pha, nhàn nhã bắt chéo chân bất mãn nhìn cô.
“Chẳng lẽ em còn muốn cùng với cái món lòng xào nghệ kia (ý nói Nam Cung Vũ đấy ạ) duy trì cuộc hôn nhân này?”
( Nguyên văn là món lòng mà Tiểu Bối lại không hiểu món lòng là gì nên đưa món ăn yêu thích của Tiểu Bối vào đây nếu ai biết món gì chỉ giúp Tiểu Bối với nha)
Một bên Đường Nhất nghe đương gia nhà mình nói lên món ăn này, mí mắt không ngừng dựt dựt, rất có cảm giác vì câu nói này Tuyên tiểu thư chắc chắn không bao giờ ký.
Nhưng hắn nghĩ sai rồi vì trước mắt Tuyên Vân Chi rất có khí thế cầm bút làm một đường khá đẹp mắt, khi ba chữ Tuyên Vân Chi được viết xong cũng là lúc đơn ly hôn hoàn thành.
Thật ra cô cũng rất muốn ngỗ nghịch với hắn chút, nhưng thâm tâm lại không nỡ với lại chuyện này càng kết thúc sớm càng tốt, nên cô cứ thuận theo thôi.
Xem cô ký thống khoái như vậy, Tư Vân Tà chậm rãi cười thỏa mãn.
Khi cô đặt bút xuống lấp tức sai người lấy lến
“Đường Nhất.”
“Đương gia.”
“Đem đơn thỏa thuận này đưa đến cho Nam Cung tiên sinh.”
“Vâng”
Này có phải người vừa ví Nam Cung Vũ thành món ăn không vậy, nửa giây trước còn bảo người ta là lòng xào nghệ, bây giờ đã thành Nam Cung tiên sinh.
Tuyên Vân Chi nhìn đơn thỏa thuận ly hôn đã được đưa đi, cô làm sao không biết ý tứ của Tư Vân Tà
“Đơn thỏa thuận ly hôn này tôi là vì Tư đương gia mới ký.”
Nàng cười mi mắt cong cong, chậm rãi tới gần.
Tư Vân Tà nhìn gái nào đó dần dần biến thành con hồ ly, không ngừng đánh chủ ý lên người hắn.
“Cho nên?”
“Cho nên ····· Tư đương gia hẳn phải có quà đáp lễ phải không.”
- --------------------oOo----------------------.