Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Xe chuyển bánh, có người đề nghị cả xe cùng hát. Chủ ý này lập tức được tán đồng.
Bên trong xe, người vỗ tay, người hát, một mảnh ồn ào náo nhiệt. Tài xế phía trước nhìn người trong xe thanh xuân dào dạt, không khỏi cười tươi, tựa hồ bị đám sinh viên này cảm nhiễm tâm tình.
Duy nhất một chỗ không hợp chính là Hạ Diệc Sơ ngồi ngủ và nam sinh bên cạnh cô.
Hạ Diệc Sơ ngoài mặt thì ngủ, nhưng thực ra đang tâm niệm lại mấy câu khẩu quyết của Dịch Cân kinh.
Sáng nay, Hạ Diệc Sơ nhìn vầng thái dương rực rỡ khác thường, cây cỏ sinh trưởng hai bên đường cũng tươi đẹp hơn, mạt thế sắp đến rồi, một chút thoải mái này không thể lãng phí.
Xe buýt ra khỏi thành phố, tiến tới một thị trấn cổ, xe hai bên đường dần dần thưa thớt.
Mặt trời soi rọi, bầu trời không một gợn mây đột nhiên kéo mây đen dày đặc, sấm chớp vang động. Tiếng ca hát dừng lại, mọi người nhìn ra cửa sổ, "Không phải dự báo thời tiết nói trời đẹp sao?", một giọng ai đó vang lên.
Mọi người lao xao, có người lấy di dộng, mở app thời tiết ra xem. Trên điện thoại vẫn hiện thị trời không mây, gió nhẹ, nhiệt độ 25 đến 28 độ C.
Trong lúc mọi người còn nghi ngờ, thanh âm phía chân trời vang vọng, tiếng thét thất thanh vang lên.
"Mọi người xem đó là gì vậy?" Có nữ sinh chỉ tay ra ngoài.
Ai nấy ngẩng đầu nhìn theo, từng viên thiên thạch màu lam bay xuống, chờ nó đến gần mới phát hiện ra nó có hình dạng như bông tuyết, bông tuyết màu lam.
"Wow, thật đẹp, phải chụp hình đăng lên mạng mới được."
Có người sôi nổi chụp hình, có người nghi hoặc mùa hè sao lại có tuyết.
Hạ Diệc Sơ từ từ tỉnh lại nhìn những bông tuyết xinh đẹp ngoài cửa sổ.
"Ahhhh!" Một tiếng thét chói tai vang lên. Một bạn học đột nhiên hai mắt sung huyết đỏ tươi, nhào qua cắn người ngồi bên cạnh.
Mọi người bị biến cố bất thình lình này làm sợ ngây người.
"Cắn người! Bọn họ cắn người!"
"Tôi không muốn ở chung với họ, tôi muốn ra ngoài, tôi muốn ra ngoài!"
Cùng với tiếng hét thảm thiết, có vài người phản ứng nhanh, chạy đến vỗ cửa xe.
Tài xế thấy tình hình không ổn, liền mở cửa xe cho mọi người xuống.
"Không bằng chúng ta nhốt họ trong xe, tránh cho bọn họ ra ngoài hại người. Chúng ta ở bên ngoài có thể chờ cảnh sát đến chi viện." Tần Diệc Lãnh vừa che chở cho An Tri Hạ, vừa đề nghị.
Một vài người có sức khỏe xúm lại chế ngự kẻ biến dị kia, còn lại lục đục xuống xe.
Hạ Diệc Sơ có thể một đao hạ sát tên kia nhưng mà mạt thế này ai rồi cũng phải trải qua. Hạ Diệc Sơ đeo ba lô lên tính bước đi,đột nhiên bị tên nam sinh ngồi cạnh bắt lấy vạt áo, không cho đi.
"Buông tay!" Hạ Diệc Sơ gằn giọng.
Đối phương ngẩng đầu, thần sắc tái nhợt, con ngươi màu đỏ tươi, đáy mắt lạnh lẽo.
=============================