Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Trên thế giới này tổng cộng có hơn 1 tỷ người *, mỗi năm ra đời nhiều đứa trẻ như vậy, nhưng tỷ lệ song thai rất nhỏ.
(* Nguyên văn từ bản convert là như vậy, mình không hiểu ý tác giả muốn nói "thế giới này" là chỉ Trung Quốc hay là chỉ thế giới trong truyện của tác giả. Tùy bạn đọc vậy.)
Hạ Trạm cùng Hạ Nhật Hòa sinh ra năm ấy, cũng là năm công ty của ông bà Hạ được đưa ra thì trường. Công việc bận rộn, không thể tránh khỏi sơ sót trong việc chăm sóc con cái. Hai đứa nhỏ được giao cho bảo mẫu.
Hai đứa song sinh nhưng tính cách hoàn toàn khác nhau. Hạ Nhật Hòa trầm mặc, ít nói, thích ngồi một chỗ xem thư pháp. Mà Hạ Trạm nghịch ngợm, một giây đều không thể ngừng hoạt động.
Đến lúc đi nhà trẻ, mỗi ngày ông bà Hạ đều nhận được điện thoại của giáo viên. Hôm nay Hạ Trạm chọc bạn nào khóc, ngày mai nhặt sâu lông bỏ vào túi bạn khác... Mọi chuyện cứ như thế làm ông bà Hạ nổi giận. Nhưng mà dạy dỗ bao nhiêu, Hạ Trạm vẫn không hề thu liễm lại. Mỗi lần họp phụ huynh, ông bà Hạ đều từ thiên đàng rớt xuống địa ngục. Bởi vì, bọn họ sẽ được nghe giáo viên khen ngợi Hạ Nhật Hòa sau đó liền phản ảnh Hạ Trạm.
Sau đó, không thể tránh khỏi, ông bà Hạ mắng mỏ Hạ Trạm, đem Hạ Nhật Hòa ra làm so sánh. Hạ Trạm bắt đầu cảm thấy không đúng, cha mẹ mỗi lần nói chuyện với Hạ Nhật Hòa đều ôn hòa, còn với hắn là vẻ thất vọng, chán chường. Hắn nghĩ bà chị này có cái gì tốt, cả ngày chỉ biết vẽ tranh, đọc sách. Cái gì cũng không nói, hỏi tới mới đáp một câu. Đi học, bị ăn hiếp cũng không đánh trả, cũng không méc cha mẹ, thật sự quá ngốc.
Ngưu Ngưu lớp bên cạnh cũng thường thi 0 điểm nhưng hắn không có chị, nên không bị cha mẹ mắng bao giờ, còn dắt đi ăn tiệm.
Nếu là,... Hắn cũng không có chị thì tốt rồi. Ba mẹ cũng sẽ không mắng hắn, cũng sẽ dắt hắn ra ngoài ăn ngon.
Đứa trẻ này bề ngoài nhìn hồn nhiên, kỳ thực tâm tư cũng không thiếu. Chỉ là Hạ Trạm thật sự không nghĩ tới sự việc sẽ phát sinh như thế.
Ngày đó là sinh nhật hắn, cũng là sinh nhật Hạ Nhật Hòa.
So với bộ dáng ồn ào, nháo lên muốn quà sinh nhật, đòi bánh kem, đòi đi công viên trò chơi của Hạ Trạm, Hạ Nhật Hòa an tĩnh hơn nhiều.
Cha mẹ hỏi xem Hạ Nhật Hòa thích quà gì, bánh kem như thế nào, muốn đi đâu chơi. Cô bé nhìn Hạ Trạm rồi nói: "Người máy, bánh kem dâu tây, công viên trò chơi."
Hạ Trạm nghe thấy bĩu môi, lần nào cũng chỉ biết nói theo hắn.
Công ty mấy năm nay đã sớm đi vào quỹ đạo, hơn nữa sinh nhật rơi vào cuối tuần, nên ông bà Hạ quyết định mang hai con đi công viên trò chơi.
Hai đứa nhỏ thần thái sáng láng, mồ hôi đầy đầu. Hạ Trạm thấy không xa có bán kem, liền đòi đi mua. Lúc ấy, ông bà Hạ dẫn hai đứa đi chơi cũng mệt mỏi, chỗ bán kem cũng không xa nên cho hai đứa nhỏ tự đi mua.
Thế mà sơ sẩy một cái, lại vĩnh viễn xa rời.
Ông bà Hạ ngồi hồi lâu cũng chỉ có mình Hạ Trạm quay về. Không thấy Hạ Nhật hòa, ông Hạ hỏi: "Chị con đâu?"
"Ở đây mà." Hạ Trạm thuận miệng đáp, quay đầu nhìn lại, nào thấy Hạ Nhật Hòa đâu nữa.
Thần sắc biến đổi tức khắc, ông bà Hạ đứng đậy tìm Hạ Nhật Hòa mấy vòng đều không được. Tức giận, ông Hạ tát Hạ Trạm một cái, rớt cây kem xuống đất.
Họ báo cảnh sát, tra camera cũng không tìm được.
Hạ Nhật Hòa giống như cây kim nhỏ rơi vào đại dương, không hề có tin tức.
Trong nhà mất một đứa con gái, ông bà Hạ cả ngày chạy qua chạy lại giữa công ty và cục cảnh sát.
==============================