Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Qua Tết, không khí dần dần ấm lên.
Chỉ còn một học kỳ là kết thúc năm cuối cấp, không khí học tập trở nên khẩn trương hơn, ai nấy dồn sức chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới. Chỉ có Hạ Diệc Sơ và Cố Dư Sinh vẫn nhàn nhã, nhẹ nhàng.
Hạ Diệc Sơ tuy không phải linh hồn của thế giới này, nhưng trong đầu còn sót ký ức của nguyên chủ cùng với kỹ năng "Gặp qua không quên" mà hệ thống cung cấp, nên ở bất cứ kỳ kiểm tra nào cũng đứng đầu.
Chỉ có Cố Dư Sinh là luôn làm Hạ Diệc Sơ bội phục. Ít ra, cô còn có hệ thống giúp đỡ, Cố Dư Sinh thì không mà lần thi nào hắn đều giữ vững thành tích cao nhất. Quả thực là thiên tài.
Tháng sau đen tối cứ đúng hẹn mà tới, đếm ngược những ngày cuối cùng của thời học sinh.
Tại trường thi, bầu không khí vô cùng an tĩnh. Ba năm vùi đầu khổ học, chỉ vì một ngày hôm nay mà chiến đấu!
Hạ Diệc Sơ cúi đầu viết.
Kết thúc buổi thi, có người cười to, có người khóc lóc, ôm lẫn nhau.
"Làm bai được không?" Cố Dư Sinh xuyên qua các bạn học, tiến về phía Hạ Diệc Sơ."Cũng không tệ lắm, anh thì sao?" Hạ Diệc Sơ nhìn về phía hắn, có thể là bị tình cảm của đám đông ảnh hưởng, nghĩ đến không lâu nữa hắn sẽ xuất ngoại, trái tim có chút đau.
"Uh, đi thôi." Cố Dư Sinh nắm tay cô, cúi đầu hôn nhẹ một cái.
Buổi tối, cả hai đúng hẹn đến tham dự tiệc chia tay cấp ba. Mọi người tụ họp, không chỉ có bạn học mà có thầy hiệu trưởng và các giáo viên. Hạ Diệc Sơ và Cố Dư Sinh đến muộn một chút, bị mọi người vây quanh làm ầm ĩ, bắt uống rượu giao bôi.
Cố Dư Sinh đảo mắt nhìn Hạ Diệc Sơ, hai má cô ửng đó, có chút ngượng ngùng.
Cố Dư Sinh cùng Hạ Diệc Sơ uống một ly, giơ ly đã cạn cho mọi người xem làm ai nấy đều vui vẻ, hài lòng. Hắn lại kéo cô đến trước mặt thầy chủ nhiệm, lần nữa làm mọi người kinh diễm hâm mộ, mời thầy chủ nhiệm rồi uống cạn một ly nữa.
Khi buổi tiệc kết thúc, là lúc đêm đã khuya, mọi người giúp đỡ, đưa nhau về nhà. Sau khi dìu vài bạn học về, Hạ Diệc Sơ và Cố Dư Sinh quay lại phòng thuê của cô.
Cố Dư Sinh kéo tay Hạ Diệc Sơ, gương mặt vì say mà phiếm hồng.
"Anh không sao chứ?"
"Không sao." Cố Dư Sinh lắc đầu.
"Lúc nãy anh uống cũng không ít, không cần đưa em về nhà đâu, gọi chú Vương đến đây đón anh đi." Chú Vương chính là tài xế riêng của Cố gia, là người chuyên đứa đón Cố Dư Sinh.
"Không cần, còn sớm, anh muốn vào nhà em ngồi chơi một lát." Cố Dư Sinh híp mí mắt, cười cười.
"Cũng được." Hạ Diệc Sơ gật đầu, sợ hắn té ngã, kéo hắn gần lại một chút. Chẳng qua, trong phòng có canh giải rượu người thuê trước còn để lại, tiện thể nấu cho hắn một chén.
Hai người sánh vai bên nhau, mùi hương cơ thể Hạ Diệc Sơ quanh quẩn, dần dần tuyền tới Cố Dư Sinh. Hắn há miệng hô hấp một chút, không hiểu sao, cảm thấy bụng dưới nóng như lửa, khát vọng nổi lên.
Tiếp tục đi vài bước, hắn đột nhiên dừng lại, không chịu động đậy. Hạ Diệc Sơ lôi kéo, hắn cũng không động. Cô nghi hoặc, nhìn hắn:
"Anh sao vậy? A~"
Lời chưa kịp nói ra thì người đã bị Cố Dư Sinh kéo về phía sau, ôm vào trong lòng. Hạ Diệc Sơ bước chân lảo đảo, ngã vào ngực hắn, lưng dựa vào tường, mặt hướng về lồng ngực rộng lớn của hắn.
Khoảng cách từ đây đến phòng thuê chỉ còn vài bước, ánh đèn vàng ấm áp nghiêng nghiêng, hơi thở thanh lãnh lượn lờ quanh chóp mũi.
Con ngươi trong trẻo bỗng chốc trở nên mờ mịt, Cố Dư Sinh cong mắt cười một chút, cúi người.
Hạ Diệc Sơ mở to hai mắt, trơ mắt nhìn khuôn mặt thanh tuyển kia phóng to vô hạn trước mặt mình.
"Uhm." Hạ Diệc Sơ cầm lòng không đặng, khẽ rên một tiếng. Cố Dư Sinh lại nhân cơ hội này, từ cánh môi khẽ nhếch của cô, đầu lưỡi dò xét đi vào, cùng nhau dây dưa.
"Nhật An." Cố Dư Sinh nhắm mắt, cảm thụ hơi thở ngọt ngào, cảm xúc quay cuồng như nước.
Bị thân thể hắn chế trụ, tay để bên hông hắn có chút nhũn ra, năm ngón tay mảnh khảnh bắt lấy vạt áo hắn. Cố Dư Sinh duỗi tay, không an phận, đẩy vạt áo cô ra, dọc theo da thịt trắng nõn vuốt ve lên trên...
Hạ Diệc Sơ nhắm mắt thừa nhận, rùng mình, mặt phiếm một tia xuân sắc.
Ánh đèn trong hẻm lờ mờ, không người qua lại, một mảnh yên tĩnh.
Hai người thân thể dựa sát vào nhau, Hạ Diệc Sơ cảm nhận được biến hóa trên thân thể hắn.
"Nhật An." Cố Dư Sinh mút môi cô một cái, trong giọng nói mang theo tia khát vọng cùng ủy khuất: "Khó chịu, anh muốn..."
"Đi về trước." Hạ Diệc Sơ đẩy đẩy hắn, thuận tay hất lá cây rơi trên tóc hắn xuống.
Cố Dư Sinh buông cô ra, ánh mắt chờ mong nhìn xuống bụng dưới của cô.
Hạ Diệc Sơ đen mặt, đánh hắn một cái thật mạnh: "Dùng tay!"
==========================
Tới đây là hết rồi ạ, không có thịt thà gì đâu. À hihi!