Mau Xuyên Dưỡng Thành: Vai Ác Lão Công, Cầu Buông Tha!

chương 72: thái tử tàn bạo (21)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Cá Muối

__________

Theo sau, Đường Oản liền đi tới án thư.

Phượng Tê Đồng tự mình phô giấy mài mực cho nàng, làm cho Đường Oản càng thêm cảm thấy không xong, ở trong lòng lập tức gọi hệ thống, “Tiểu Khả Ái, có cách nào làm cho chữ viết bằng bút lông của ta giống như Đường Oản không?”

Nghe vậy, Tiểu Khả Ái lập tức nói: “Ký chủ, không thể nha! Hơn nữa về sau nói không chừng chúng ta còn đi tới rất nhiều thế giới cổ đại, kiến nghị ký chủ từ thế giới này bắt đầu chuyện chữ thật tốt, nếu không đến lúc đó lộ tẩy thì không xong.”

Nó cũng không phải cái loại hệ thống học cấp tốc, sẽ không cung cấp cho ký chủ mấy cái kỹ năng gì đó.

Bản lĩnh của ký chủ đều phải dựa vào chính nàng ở trong thế giới nhiệm vụ dốc lòng học tập.

Chỉ có bản lĩnh tự mình học được mới thuộc về chính mình!

Đường Oản nghe xong, tay lấy bút hơi run lên, trong lòng chỉ ngóng trông trước kia Đường Oản tham gia thơ hội gì đó, chữ viết không có bị Phượng Tê Đồng nhìn thấy.

Sau đó nàng tận lực bắt chước chữ của Đường Oản, từng nét bút bắt đầu viết ra phương thuốc.

Một bên viết, một bên âm thầm quan sát sắc mặt Phượng Tê Đồng.

Thấy thần sắc hắn không có gì bất thường, lúc này mới yên tâm viết xong một phương thuốc, sau đó lại lần nữa đề bút nói: “Ta còn biết vài loại trà thảo dược làm ấm cơ thể, cũng sẽ viết cho thất đệ.”

“Tốt tốt tốt!” Thất hoàng tử vỗ tay, nhìn về phía phương thuốc trong tay.

Khó trách lúc trước hoàng huynh nói Đường Oản không tệ, tẩu tử này quả nhiên là một bảo bối!

Phương thuốc này cũng vậy, giá một một phần trà thảo mộc chỉ mấy đồng tiền mà thôi, vừa rẻ lại vừa có lợi ích thực tế, sau khi hắn mua một số lượng lớn điều phối xong, tướng sĩ biên quan sẽ có thể chịu khổ ít hơn một chút!

……

Vào lúc này Phượng Tê Đồng lại lẳng lặng nhìn dáng vẻ đề bút của Đường Oản.

Sau đó, ánh mắt thâm trầm dừng trêи chữ viết của nàng.bg-ssp-{height:px}

Ngay sau đêm Đường Oản bị hạ dược, hắn đã sai người điều tra nàng, trong đó đương nhiên có thơ nàng viết lúc trước, và chữ nàng từng luyện qua.

Đều nói nét chữ như người, nhưng hiện tại tuy rằng Đường Oản viết chữ có vài phần tương tự với chữ hắn từng xem qua, nhưng từ nhỏ hắn đã được giảng dạy và tập viết thư pháp, sao có thể không nhìn ra chút khác biệt này?

Chữ lúc trước hắn từng xem qua, vừa nhìn vào chính là tự thể của các tiểu thư khuê các thường dùng để tuyển tú, viết còn xem như không tệ.

Nhưng bây giờ?

Mặc dù cách cầm bút của nàng không có vấn đề, nhưng lực độ và trình tự khi đặt bút căn bản không phải cách viết của nàng trước kia, càng đừng nói đến chữ này của nàng…… so với trước kia cực kỳ kém.

Hắn biết trước kia nàng tham gia làm thơ ở hội thơ sợ rằng đều là tìm người viết thay, nhưng lấy trình độ nghiêm khắc của Đường các lão đối với nàng, nét chữ ban đầu tuyệt đối sẽ không phải người khác viết thay.

Ánh mắt dừng trêи gương mặt trắng nõn nghiêm túc của Đường Oản, sau khi tạm dừng một lát, Phượng Tê Đồng đột nhiên cười nói: “Nét chữ của ái phi quả nhiên giống như con người của nàng, rất đáng yêu.”

Lời này vừa nói ra, trong lòng Đường Oản nháy mắt căng thẳng, sau đó ra vẻ bình tĩnh cười nói: “Thái Tử nói đùa.”

Còn Thất hoàng tử nghe xong lại nhìn phương thuốc trong tay cười nói: “Hoàng huynh nói đúng, nét chữ của tẩu tẩu, thoạt nhìn thật là đáng yêu tinh xảo.”

Đường Oản âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó viết xong phương thuốc, thổi thổi, đưa cho thất hoàng tử, “Xong rồi.”

Thất hoàng tử giống như nhận được bảo bối mà đem phương thuốc cất vào, “Đa tạ tẩu tẩu!”

“Khách khí!” Đường Oản cười khẽ.

……

Lúc này, Phượng Tê Đồng nói với Thất hoàng tử: “Thất đệ chuẩn bị khi nào trở về? Muốn ở lại Kinh thành bao lâu?”

Thất hoàng tử một bên đem phương thuốc thu vào trong túi, một bên nói: “Hồi cung bái kiến phụ hoàng mẫu hậu sau đó lập tức phải trở về, mấy năm nay Triệu quốc vẫn luôn ở biên quan thăm dò, ta sợ trì hoãn quá lâu sẽ xảy ra chuyện.”

Sau đó hắn đột nhiên vỗ đầu một cái, từ trong túi lấy ra một cái cái hộp nhỏ nói: “Xem trí nhớ của ta này, vậy mà lại quên mất quà cưới của hoàng huynh và hoàng tẩu!”

Truyện Chữ Hay