Edit: Cá Muối
Thấy Đường Nhất Đồng gật đầu, Đường Oản tức khắc mặt lộ ra vẻ mặt vui sướиɠ, sau đó gắp một cái sủi cảo đưa tới bên miệng hắn.
“Vì cảm ơn việc cậu đã đáp ứng sau này đều bồi tôi ăn cơm, tôi quyết định khen thưởng cho cậu! Há mồm, a ~”
Nhìn sủi cảo được Đường Oản đưa đến bên miệng, Đường Nhất Đồng do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng.
Đường Oản lập tức đem sủi cảo nhét vào miệng hắn, sau đó cười tủm tỉm hỏi: “Ăn ngon không?”
Nghe được lời này, Đường Nhất Đồng trầm mặc gật đầu.
Không bao lâu, Đường Oản đã ăn xong mười cái sủi cảo.
“Thật no, tôi còn tưởng rằng tôi có thể một hơi ăn hết hai mươi cái!” Đường Oản thở dài một tiếng.
“Cũng may có Đồng Đồng cậu giúp tôi gánh vác, còn dư lại đều giao cho cậu! Nếu thật sự ăn không nổi lại tính sau.” Đường Oản nói.
Đường Nhất Đồng ừ một tiếng, sau đó tiếp tục gắp sủi cảo cho vào trong miệng.
Mười phút sau, ba hộp sủi cảo còn dư lại đều bị Đường Nhất Đồng ăn hết.
Sau khi dọn dẹp mấy cái hộp rỗng, Đường Nhất Đồng nói với Đường Oản: “Tôi về nhà.”
Đã muộn lắm rồi, nếu hắn còn không trở về, Đường gia sẽ không có ai để cửa cho hắn.
Đường Oản vừa nghe, lập tức thê thảm nói: “Đồng Đồng, cậu nhẫn tâm để chị gái một mình ở cái bệnh viện âm trầm này sao? Tôi nói với bác sĩ một tiếng, lấy thêm một cái giường tới, tối nay cậu ngủ ở đây được không, tôi thật sự rất sợ hãi!”
Buổi tối cô còn muốn '' tâm sự '' với hắn, Đường Nhất Đồng đi rồi thì cô phải làm sao?
Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, Đường Nhất Đồng mới vừa được ăn no, tự nhiên không cách nào từ chối.
Hơn nữa, cái nhà kia, hắn cũng không muốn trở về.
Vì vậy, Đường Nhất Động nhanh chóng gật đầu.
Y tá nghe nói Đường Nhất Đồng muốn ở lại, liền mau chóng đưa giường đến, chờ y tá đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại Đường Nhất Đồng và Đường Oản.
Đường Nhất Đồng vốn dĩ không thích nói chuyện, nếu Đường Oản cũng câm miệng, vậy thì không khí liền phá lệ an tĩnh.
Như vậy không thể được, khó có được cơ hội được đơn độc ở chung, hôm nay cho dù có thế nào cũng phải đem độ hảo cảm xoát đến .bg-ssp-{height:px}
Vì thế, Đường Oản nháy mắt bắt đầu nói đông nói tây tìm kiếm đề tài, Đường Nhất Đồng thông thường đều im lặng, ngẫu nhiên sẽ phối hợp ừ một tiếng.
Đại khái qua mấy chục phút, sắc mặt Đường Nhất Đồng đột nhiên bắt đầu trắng bệch.
Đúng lúc này, Tiểu khả ái xuất hiện: “Ký chủ, cơ hội của ngươi lại tới rồi! Đường Nhất Đồng ăn đến đau dạ dày!”
“Ăn đến đau dạ dày?” Đường Oản có chút mộng bức.
Hôm nay hắn không phải chỉ ăn sủi cảo Lý Ký sao? Cô cũng ăn mà!
Nhưng Đường Oản nhanh chóng phản ứng lại.
Phải biết rằng, con người ở trong trạng thái bị đói trong một thời gian dài, dạ dày sẽ teo lại, tùy tiện ăn một lúc quá nhiều thức ăn, dạ dày liền sẽ bị căng đau.
Trong lúc nhất thời, Đường Oản không nhịn được hỏi Đường Nhất Đồng: “Đồng Đồng, cậu làm sao vậy?”
“Tôi…Tôi không có việc gì!” Đường Nhất Đồng gắt gao ấn chặt bụng.
Sau một lúc lâu, hắn thật sự nhịn không được mới đứng lên nói: “Tôi…… Tôi đi ra ngoài một chút.”
Đường Nhất Đồng lúc này cũng kịp phản ứng lại, hắn đây là ăn no đến đau dạ dày, cho nên chuẩn bị đi WC nôn ra.
Bất quá hắn vẫn đánh giá quá cao thân thể của mình.
Vừa từ trêи ghế đứng lên, còn chưa đi được hai bước, Đường Nhất Đồng đã không chịu được, té ngã.
Đường Oản thấy thế, cuống quít kéo chuông ở đầu giường, đồng thời giọng điệu kinh hoảng lớn tiếng gọi:
“Đồng Đồng! Người tới! Bác sĩ! Đồng Đồng té xỉu!”
Dứt lời, người đã xốc chăn bò xuống giường, một chân liền nhảy đến bên cạnh Đường Nhất Đồng.
Trong đầu lại tiếp tục nói chuyện với Tiểu khả ái: “Tiểu khả ái, bây giờ Đường Nhất Đồng có còn ý thức không?”
“Cái này không phải vô nghĩa sao? Hắn còn chưa có chết đâu!” Tiểu khả ái cho rằng Đường Oản lo lắng Đường Nhất Đồng đã chết.
Đây chính là Đại vai ác a, đâu có dễ dàng chết như vậy?
……