Edit: Linhlady
Beta: Phuongman
Hoàng Hậu nhìn Tô Linh Nhi cùng tiểu Mạc Ương chơi đầu cơ, không khỏi mở miệng cười nói:
"Ly nhi, ngươi cũng già đầu rồi, nhìn thấy tình cảm của hai đứa tốt như vậy, trong lòng mẫu hậu cũng vui vẻ, nếu các ngươi có thể nhanh nhanh sinh cho ta cùng phụ hoàng ngươi một tiểu hoàng tôn, như vậy mẫu hậu càng vui vẻ hơn."
Tô Linh Nhi ngồi bên cạnh chơi cùng tiểu Mạc Ương nghe vậy không khỏi đỏ mặt.
Mạc Ly đang nghe được lời này sau lại cười gật đầu nói: "Mẫu hậu, ngài yên tâm."
Sắc mặt Tô Linh Nhi càng thêm đỏ hơn, lúc này không biết sao tiểu Mạc Ương cũng nghe được Mạc Ly cùng Hoàng Hậu nói chuyện, lập tức chạy qua đi ăn vạ nằm trên người Hoàng Hậu:
"Mẫu hậu, ngài nói là thật sao? Thái tử ca ca muốn cùng Nhu tẩu tẩu sinh một tiểu oa nhi?"
Hoàng Hậu cười nhìn Tô Linh Nhi đã mắc cỡ đến đỏ mặt, gật đầu nói: "Đúng vậy, con hỏi cái này là muốn làm cái gì?"
Nghe vậy, tiểu Mạc Ương ngẩng đầu đầu nghiêm túc trả lời: "Đến lúc đó ta muốn dạy tiểu oa nhi cưỡi ngựa bắn tên."
Mạc Ly vỗ tay cười to: "Tốt, vậy sau này sẽ để dạy cho chất nhi!"
Đây là chuyện đầu tiên mà hai người cùng chung ý kiến với nhau.
Sau khi từ hoàng cung trở về, Tô Linh Nhi mới vừa ngồi xuống ghế đã bị Mạc Ly kéo lên.
Tô Linh Nhi trừng lớn đôi mắt, có chút khó hiểu hỏi: "Làm gì?"
Mạc Ly nhìn Tô Linh Nhi cả khuôn mặt đã đỏ bừng lên, cười lạnh một tiếng: "Làm gì? Đương nhiên là làm việc!"
Tô Linh Nhi không kịp chuẩn bị đã bị Mạc Ly khiêng trên vai, trong nháy mắt cảm thấy trời đất quay cuồng.
Hai người cùng nhau ngã lên giường, đêm lạnh trăng như thẹn thùng nấp sau mây, trong phòng hai bóng người quấn quýt triền miên.
Ngày hôm sau, Mạc Ly sớm bị người người trong hoàng cung gọi đi.
Mà Tô Linh Nhi thì cả người giống như mới bị xe nghiền qua.
Sau khi rời giường rửa mặt, Tô Linh Nhi phái Thước Nhi đến Say Mê các gọi Tuyết Mạn Nguyệt tới.
Từ khi quan hệ giữa Tô Linh Nhi cùng Mạc Ly trở nên tốt đẹp, cũng không quan tâm đến Tuyết Mạn Nguyệt ở Say Mê các nữa.
Tuyết Mạn Nguyệt cũng không cần ở bên Mạc Ly, hơn nữa nàng cùng Tô Linh Nhi có giao ước với nhau, cho nên khi tới đây cả người đều tỏ ra nhẹ nhàng hơn.
"Nhu tỷ tỷ, tỷ kêu ta lại đây làm gì?"
Tô Linh Nhi nhìn về phía Tuyết Mạn Nguyệt.
Cười nói: "Lúc trước ít nhiều cũng nhờ có ngươi, nhưng giờ ta còn có chuyện muốn nhờ ngươi làm."
Nghe vậy, thái độ Tuyết Mạn Nguyệt cũng trở nên nghiêm túc, đi lại gần bên người Tô Linh Nhi nhẹ giọng hỏi: "Hay là các vị ở Cúc Viên kia lại nghĩ ra thủ đoạn gì khiến thái tử điện hạ chú ý sao?"
Tô Linh Nhi sửng sốt, chợt sắc mặt đỏ lên, lắc đầu nói: "Không phải!"
Nghe được Tô Linh Nhi trả lời, Tuyết Mạn Nguyệt dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Ta cũng cảm thấy không có khả năng, lúc trước khi thái tử điện hạ say ở Say Mê các cũng không hề gọi tên vị kia, nhưng với tỷ tỷ lại nhớ mãi không quên, Nhu Nhu tỷ tỷ, ngươi nói đúng không?"
Từ lần trước Tô Linh Nhi cùng Tuyết Mạn Nguyệt liên thủ, sau đó quan hệ giữa hai người cũng trở nên thân thiết hơn.
Tô Linh Nhi nghe được hai chữ Nhu Nhu, trong đầu tức khắc hiện ra cảnh tượng đêm đó khi nàng nằm gối đầu lên ngực Mạc Ly, thời điểm khi Mạc Ly động tình.
Thẹn quá hoá giận trừng mắt nhìn Tuyết Mạn Nguyệt: "Đừng hồ nháo, ta là đang nói chính sự."
Sau đó Tô Linh Nhi lấy ra một hộp gấm dài, biểu tình nghiêm túc nói: "Mạn Nguyệt, chuyện lúc trước ta đồng ý với ngươi ta nhất định sẽ làm, nhất định sẽ làm, nhưng phải chờ sau khi chuyện này chấm dứt."
Tuyết Mạn Nguyệt gật gật đầu, biết trong miệng chuyện Tô Linh Nhi vừa nói là như thế nào.
Ánh mắt lại khó hiểu nhìn phía Tô Linh Nhi đang đưa qua hộp gấm qua: "Nhu tỷ tỷ, làm gì vậy?"
Tô Linh Nhi đem hộp gấm nhét vào trong tay Tuyết Mạn Nguyệt.
"Ngươi không cần hỏi nhiều, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một chút đây chính là thứ bảo toàn mạng sống cho tất cả chúng ta, ngươi nhất định phải bảo quản thật tốt."
Tuyết Mạn Nguyệt chỉ cảm thấy trên lưng đeo trọng trách nặng như núi Thái Sơn, nhưng là nhìn đến đôi mắt kiên định của Tô Linh Nhi, nhẹ gật gật đầu.