Edit: Linhlady
Beta: Phuongman
Nạp Lan Tĩnh Vận đứng dậy đem toàn bộ đồ đạc trên bàn quét hết xuống đất.
"Đi ra ngoài, tất cả cút hết ra ngoài cho ta!"
Đám nha hoàn sợ tới mức vội vàng lui ra ngoài.
Thủy Nguyệt nhìn bộ dáng Nạp Lan Tĩnh Vận điên khùng.
Nhớ tới tình cảm chủ tớ, căng da đầu đi vào Thanh Lê Viên.
Thước Nhi nhìn Thủy Nguyệt đang đi tới, đi lên trước vươn cánh tay chắn lại, hừ lạnh một tiếng: "Đây không phải Thủy Nguyệt tỷ tỷ sao, trận gió nào thổi tỷ tới đây vậy."
Nghe được Thước Nhi châm chọc, Thủy Nguyệt đỏ mặt, dùng tay áo che bọc nước nổi lên vì bị bỏng, ra vẻ trấn định nói: "Thước Nhi, ta biết Thái Tử điện hạ từ trong cung sau khi trở về vẫn luôn ở Thanh Lê Viên."
"Làm sao vậy?"
Tô Linh Nhi được sủng ái, Thước Nhi có một loại cảm giác vinh quang, ngữ khí nói chuyện rất kiêu ngạo.
"Vậy ngươi nhanh đi vào thông báo Thái tử phi thân thể không thoải mái. Khẩn cầu Thái Tử điện hạ đi qua."
Nghe vậy, Thước Nhi véo eo hùng hổ ngăn cản, nói:
"Lúc thái tử đi vào đã hạ lệnh, ai tới đều không cần đi vào bẩm báo, dám can đảm tự tiện xông vào, đánh ba mươi đại bản!"
Nghe thấy như vậy Thủy Nguyệt có chút trốn tránh, nhưng tưởng tượng đến tương lai Nạp Lan Tĩnh Vận bị Mạc Ly vắng vẻ, ngày lành của nàng ta cũng không còn, vẫn ngang ngạnh hô: "Thái Tử điện hạ, xin ngài đi xem Thái tử phi đi!"
Thước Nhi làm sao có thể để Thủy Nguyệt thực hiện được, trực tiếp gọi hộ vệ: "Thất thần làm gì, các ngươi chẳng lẽ đều là ăn mà không làm!"
Một đám hộ vệ ngươi xem ta ta xem ngươi cũng không biết làm như thế nào.
Tròng mắt Thước Nhi như muốn rơi ra ngoài, nổi giận đùng đùng chỉ vào mấy tên hộ vệ mắng to: "Ta nói cho các ngươi biết lỡ may đánh thức Thái Tử điện hạ cùng chủ tử, đến lúc đó các ngươi bị đánh bị bán ra ngoài, đừng trách ta không nói trước cho các ngươi."
Đám hộ vệ cũng không dám chậm trễ, Thủy Nguyệt là ai? Viện nào?
Phải biết rằng ở đây trong phủ Thái tử, Thái tử mới là lớn nhất!
Ba bốn nam nhân tiến lên đem Thủy Nguyệt kéo ra ngoài, sau đó cho người tìm giẻ lau nhét vào trong miệng nàng ta.
Phanh! Phanh!......
Từng đợt âm thanh trầm đục từ bên ngoài Thanh Lê Viên truyền vào.
Tô Linh Nhi gối lên khuỷu tay Mạc Ly, đôi mắt mới mở ra, có chút mê mang hỏi: "A Ly, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghe được lời này, Mạc Ly vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Tô Linh Nhi, nhẹ giọng nói: "Ngoan, ngủ đi! Chuyện bên ngoài giao cho Thước Nhi làm."
"Dạ...Thước Nhi đầu óc nàng ấy có chút..."
Tô Linh Nhi vừa định muốn từ khủyu tay Mạc Ly chống người dậy, lại bị Mạc Ly vươn tay ấn vào trong lòng ngực.
"Được rồi, cho dù Thước Nhi xử lý không tốt, bên ngoài còn có ám vệ cùng Hoài Cẩn, nàng cứ an tâm ngủ đi."
Mạc Ly đau lòng vuốt lại vài sợi tóc vươn trên trán Tô Linh Nhi ra sau.
Si mê nhìn khuôn mặt Tô Linh Nhi ngủ say, lẩm bẩm nói: "Bảo bối, nàng cứ tựa vào ngực ta ngủ cả đời có được không?"
Trong lúc ngủ mơ Tô Linh Nhi lười biếng gật gật đầu.
Ngọn lửa cháy trên bấc đèn tạo ra tiếng kêu lách tách.
Có vẻ đêm này trải qua vô cùng yên ổn.
Khóe miệng Mạc Ly gợi lên một nụ cười bị ánh nến chiếu loang lỗ hoa văn màn che phía trên.
Sáng sớm hôm sau, Nạp Lan Tĩnh Vận rời giường phát hiện người hầu hạ bên cạnh không phải là Thủy Nguyệt, không khỏi nhăn mày lại tức giận hỏi: "Thủy Nguyệt đâu?"
"Chủ tử, tối qua Thủy nguyệt đi cả một đêm chưa trở về, trước hết để nô tỳ hầu hạ người rửa mặt đã."
Nạp Lan Tĩnh Vận mặt âm trầm.
Tỳ nữ bên cạnh sợ đén phát run.
..