Lại sang hôm sau, Hạ Y lần nữa nghe tiếng bấm chuông, cô đi thẳng ra mở cửa, lần này không hỏi cũng biết là ai.
"Lần này anh lại đem gì tới?"
Hạ Tử Luân đứng ở cửa vô tội giơ tay lên: "Anh chỉ muốn qua chơi."
Hạ Y im lặng, ánh mắt hìn Hạ Tử Luân không tỏ rõ cảm xúc. Hồi lâu sau, cảm thấy anh không có ý định sẽ lên tiếng trước, cô mới bất đắc dĩ thở hắt ra, nhàn nhạt mở miệng: "Vào đi."
Chỉ đợi có thế, Hạ Tử Luân tủm tỉm cười sấn vào, cả người còn cố tình muốn ngả vào người Hạ Y, nhưng bị cô nhanh nhẹn dùng tay chống lại đẩy ra.
Hạ Tử Luân chu môi bất mãn: "Anh em ôm nhau thôi mà, Y Y có gì mà phải khách sáo với anh thế chứ!"
"Hạ Tử Luân." Hạ Y giật giật khóe môi, "Anh có còn liêm sĩ không vậy?" Tôi đây đã cho anh vào nhà rồi còn muốn chiếm tiện nghi của tôi à?
"Bị em phá nát rồi." Hạ Tử Luân tỉnh bơ trả lời.
"..."
Được!
Xem như anh giỏi! Bà đây chịu!
Bây giờ thì mới thật sự đúng cái giọng điệu cà lơ phất phơ của anh!
Nói là ngược nhau nhưng bây giờ thành ra cái tình huống gì thế này! Chẳng giống với kế hoạch tí nào!
Hạ Y thề! Để Hạ Tử Luân vào là hối hận lớn nhất của cô!
Hạ Y nội tâm gào thét không thôi, nhưng thực trạng vẫn là không phản bác được gì, bất lực đề Hạ Tử Luân cắp trở vô phòng.
Đến phòng khách, Hạ Y lạnh mặt quay lại: "Em vào phòng làm bài tập, anh tự ngồi đây chơi, muốn làm gì thì làm."
Hạ Tử Luân nghe thế thì cụp tai xuống, một bộ mất mát hụt hẫng, cô nhìn đến có chút buồn cười.
Hạ Y dù thế vẫn không muốn thay đổi ý định, để Hạ Tử Luân ở lại phòng khách, đi vào phòng ngủ đóng cửa lại.
Bài tập của sinh viên năm nhất năm hai ở trường Hạ Y khá nhiều, muốn làm hết đống này thì hẳn sẽ tốn kha khá thời gian. Nhưng Hạ Y là ai chứ? Cô cuồng công việc, mà làm bài tập cũng là một phần của công việc sinh viên hiện giờ, rất năng xuất đi làm bài tập.
Đến Song Nhị còn phải nhìn Hạ Y bằng một ánh mắt ngưỡng mộ. Kí chủ sát vách hình như rất lười biếng a, toàn là dựa vào hệ thống để xử lí mấy thứ không nằm trong mục tiệu công lược. Ban nãy nó còn chưa định hỏi ý kiến Hạ Y thế nào đã thấy cô cầm bút hí hoáy rồi.
Kí chủ của nó đúng là thật khác người!
Lúc Hạ Y hoàn thành đống bài kia thì đã muộn, kỳ thực Hạ Tử Luân tới cũng không sớm, bảy tám giờ tối anh mới sang gõ cửa kia mà.
Hạ Y nhìn ra phía cửa gỗ. Im lặng. Có thể là Hạ Tử Luân lịch sự giữ im lặng để cô làm bài, hoặc cũng có thể là...
Quả nhiên khi Hạ Y mở cửa phòng nhìn ra ghế sô pha giữa phòng khách, Hạ Tử Luân nằm gối đầu lên tay gác ghế sô pha, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn, đã ngủ.
Hạ Y cười bất đắc dĩ, tiến tới ngồi chổm xuống, ôm gối đầu nhìn khuôn mặt tiêu soái của nam nhân.
"Dậy. Hạ Tử Luân, đến giờ về rồi."
Thấy người vẫn không có ý định mở mắt, Hạ Y cười giảo hoạt, đưa tay bóp mũi Hạ Tử Luân.
Chưa đến vài giây sau, anh nhíu nhíu mày, cánh tay đưa lên gạt tay cô ra, cũng theo đó mở mắt, ủy khuất nhìn cô: "Y Y! Em muốn làm anh trai yêu dấu của em ngộp chết à!"
Hạ Y cười cười: "Hạ Tử Luân, về."
"Về?" Hạ Tử Luân lại giở thói trẻ con, ngồi rúc lại trên ghế sô pha: "Anh không muốn về!"
Hạ Y ném cho Hạ Tử Luân một cái ánh mắt kinh khỉnh, "Anh cứng đầu thật đó."
"Nếu anh không cứng đầu, em sẽ thất vọng." Hạ Tử Luân lộ ra cặp mắt đen láy nhìn cô, giọng kiên định.
Hạ Y hơi há miệng, nhưng không lên tiếng, bặm môi, ánh mắt tối đen yên lặng quan sát anh một lúc lâu, bàn tay hết nắm chặt lại thả lỏng. Có lẽ, cô cũng hiểu ý nghĩa trong lời nói của anh.