Cha Hạ nãy giờ im lặng ngồi nghe lên tiếng: "Phải rồi, ba đã đăng kí nhập học thành công cho Y Y vào trường tư thục Giao Châu rồi nhé. Khoảng tuần sau con đến trường là được." Nói rồi lườm Hạ Tử Luân một cái: "Mày nữa, việc đưa đón con bé là do mày đảm nhiệm. Đừng có mà lêu lổng gái gú rồi quên mất nhiệm vụ đấy."
Hạ Tử Luân không khách sáo cười cười: "Con biết rồi, ba."
"Mama, con no rồi." Hạ Y buông đũa đứng dậy, cười nhẹ, đối với ba mẹ Hạ vẫn là tươi cười manh manh nói: "Ba mẹ ngồi tiếp tục dùng bữa nhé, con lên lầu tắm một cái cho sảng khoái đã."
Theo gót Hạ Y, cô vừa rời bàn, Hạ Tử Luân cũng đứng dậy: "Con cũng lên phòng.", nói xong không đợi ba mẹ Hạ gật đầu, đã vội bước nhanh về phía Hạ Y.
Mẹ Hạ có chút khó xử nhìn sang cha Hạ, nhìn thấy sắc mặt ông cũng trầm trọng như mình. Quyết định không nói gì.
-
"Y Y! Y Y!"
Bước chân dồn dập trên nền gạch, tiếng cộp cộp của gót giày vang lên, kèm với giọng điệu gấp gáp vì mất hơi của người đuổi theo sau, người đi trước vẫn không dừng lại.
"Đã bảo em chờ đã mà!" Cuối cùng, Hạ Tử Luân cũng chộp được tay Hạ Y, liền nắm chặt giữ lại không cho cô bước tiếp.
Hạ Y nhàn nhạt quay lại: "Hạ Tử Luân, em không nghĩ mình có thể đáp ứng bất kì yêu cầu nào của anh."
"Em!" Hạ Tử Luân nhíu mi, tỏ vẻ không hài lòng nói: "Y Y, em đừng giận dỗi như thế nữa. Nó khiến em trở nên rất trẻ con."
"Ồ? Vậy thì anh cứ mặc em đi! Bỏ tay em ra, em muốn về phòng!"
"Anh không bỏ. Chừng nào em ngừng hành động ấu trĩ của mình lại, anh sẽ buông ra."
"Hạ Tử Luân, anh lúc này hẳn là đang xin em hết giận anh đi, có đúng không?" Hạ Y cười thách thức nói.
Lại nhận được ánh mắt kiên định của đối phương, rốt cuộc bất lực thở dài: "Được rồi, em không giận anh. Bây giờ thả tay em ra."
Hạ Tử Luân giữ vững lập trường: "Em có. Y Y, em..."
Thấy Hạ Tử Luân cứ ngoan cố như thế, Hạ Y nhìn anh, đột nhiên cười hàm tiếu: "Hạ Tử Luân, vậy thì anh nói xem, anh thích em, có đúng không?"
"..."
Hạ Tử Luân trầm mặc, cứ thế, không đưa ra câu trả lời. Im lặng như tờ.
Hạ Y cảm thấy mình đợi đủ rồi, chua chát lắc đầu, giật tay mình ra khỏi tay Hạ Tử Luân. Lần này, lại thoát ra thật dễ dàng. Rồi không để Hạ Tử Luân kịp đuổi theo, một mực quay lưng bước nhanh về phòng.
Hạ Tử Luân chỉ biết chết lặng, đứng chôn chân ở đó, cổ họng nghẹn ắng lại. Hồi lâu sau mới động, cũng cười khổ một tiếng.
Lần đầu tiên, anh cảm thấy bất lực như vậy.