Lần luyện tập cuối cùng là mười giờ sáng, ba giờ chiều bắt đầu chính thức quay chương trình.
Toàn bộ quá trình Linda đều ở bên cạnh Tô Hòa, cô xem lần luyện tập cuối cùng, chỉ cần Tô Hòa phát huy như bình thường, thì chuyện lấy được vé vào chung kết không thành vấn đề.
Biểu diễn của Trương Thỉ so với Tô Hòa non nớt hơn rất nhiều, hắn còn không diễn tốt bằng Viên Thần, toàn bộ trích đoạn này đều là Tô Hòa nâng đỡ hắn.
Diễn xuất của Tô Hòa thật sự khiến Linda nhìn bằng cặp mắt khác xưa, Linda rất khó hiểu tại sao trong thời gian ngắn như vậy mà Tô Hòa có thể tiến bộ như thế?
Linda hỏi Tô Hòa, Tô Hòa lại trả lời hết sức qua loa, "Muốn diễn tốt thì diễn tốt, trước kia cảm thấy làm bình hoa tương đối tiết kiệm được sức lực, ai ngờ phái thực lực còn đơn giản hơn làm bình hoa."
"..." Linda.
Em nói lời này cho người thứ hai nghe, sẽ bị đánh đó biết không?
Gần đây Tô Hòa luôn nói ra những lời dọa người, Linda cũng thường bị cô làm cho nhức đầu.
Lâm Nhiễm như vậy thương hiệu đã quá rõ ràng, theo lý thuyết cô tự cao tự đại như vậy sẽ khiến người khác không ưa, nhưng Tô Hòa lại có biện pháp xóa bỏ sự ghen tỵ nhỏ bé kia của Linda.
Đều là phụ nữ, người ta trưởng thành, cô ấy cũng trưởng thành, nhưng cách làm người lại chênh lệch quá lớn.
Mỗi lần trong lòng Linda sinh ra loại suy nghĩ ghen tị này, Tô Hòa lại dùng hành động thực tế để nói cho Linda một đạo lý --- cô ấy không chỉ có vẻ ngoài đẹp mắt, bản lĩnh còn lớn hơn, cho nên có ghen tị cũng như không.
Cho nên Linda liền thành thành thật thật ngậm miệng.
Lúc chương trình chính thức ghi hình, Linda chọn một chỗ có tầm nhìn tốt, sau đó lấy điện thoại di động ra vừa xem Tô Hòa biểu diễn, vừa quay lại video cho cô.
Trích đoạn này vô cùng xuất sắc.
Ban đầu Trương Thỉ thủ vai nam chính, dò xét, thăm dò, thử xem cô có thể đảm đương trách nhiệm nặng nề này hay không.
Tình cảm nhân vật của Tô Hòa rất phức tạp, cô tỏ ra vô cùng ưu tư, không ngừng suy đi, nghĩ lại về sự thật mà nam chủ nói ra, cuối cùng bị Trương Thỉ thuyết phục, dấn thân vào cách mạng.
"Tín ngưỡng của cô là gì? Cô lại thành tâm cống hiến cho cái gì?" Trương Thỉ hùng hổ dọa người, hắn từng bước đánh chiếm phòng tuyến trong lòng nhân vật của Tô Hòa, "Là Tổng thống, hay là quốc gia? Là lợi ích cá nhân, hay là được mất của dân tộc?"
"Vậy anh thì sao?" Tô Hòa cũng không nhường bước, "Anh cống hiến vì cái gì? Là dân tộc, hay thế ngoại đào viên của riêng anh? Tôi đã từng là phóng viên trên chiến trường, tận mắt nhìn thấy mưa bom bão đạn, nhìn thấy cái chết, nhìn thấy kẻ địch xâm lăng."
Âm thanh của Tô Hòa rất nhẹ, vô cùng nhẹ, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra kiên nghị, "Đừng nên xem tôi chỉ là một người phụ nữ chỉ có lý tưởng, không có vũ khí, không có binh lực to mạnh, các anh nói chuyện cứu nước? Dựa vào tín ngưỡng sao? Dựa vào máu thịt của người dân vô tội để ngăn cản đại pháo, ngăn cản mưa bom bão đạn?"
Trương Thỉ nắm lấy vai Tô Hòa, biểu tình của hắn dịu xuống, mang theo một cảm giác trấn an.
"Cho nên tôi cần bọn họ phải mạnh lên. Tổng thống không đáng để tin tưởng, binh lực của hắn có mạnh hơn nữa cũng sẽ không lo nghĩ cho dân chúng, hắn là người như thế nào, cô còn rõ ràng hơn tôi!"
Nghe lời này, biểu tình của Tô Hòa nhu hòa, trong con ngươi đen nhánh của cô trào dâng một loại tình cảm mãnh liệt.
Cô đang đau thương, đang bi ai cho chính quốc gia của mình, đau khổ vì bản thân không biết nên làm gì.
Nam chủ và nữ chủ thăm dò lẫn nhau, không tin tưởng, nhưng vì cùng chung chí hướng, hoàn thành nghi thức giao tiếp, điều này đại biểu cho cách mạng đã có người thừa kế và thức tỉnh nhân dân.
Sau khi vai diễn của Trương Thỉ chết đi, ống kính lại lia đến Tô Hòa.
Tô Hòa trong thời điểm đó, hoàn thành thay đổi tâm lý nhân vật, từ mới bắt đầu vô cùng tin tưởng binh lực của cường quốc, đến thất vọng với Tổng thống, cuối cùng lựa chọn làm một que diêm giống như nam chủ.
Dùng bản thân yếu ớt để thắp sáng muôn dân và cái quốc gia suy bại này.