Tô Hòa và Trương Thỉ sẽ biểu diễn một đoạn phim trích từ bộ phim do Trần Trung Lỗi làm đạo diễn, tên là 《 Phong thanh hạc lệ 》.
Đây là một bộ phim điện ảnh nói về gián điệp thời chiến, nhịp điệu của kịch bản căng thẳng, quan hệ nhân vật rối rắm, phức tạp, năm đó phim được chiếu nhận được vô số lời khen ngợi.
Đồng thời nam chủ bộ phim này cũng là Vương Lâm Thâm, vai diễn của hắn thuộc Đảng tân tiến, nhưng bởi vì yêu cầu của tổ chức, bất đắc dĩ phải mai phục trong Đảng của địch, làm gián điệp thu thập tin tức nội bộ cho Đảng tân tiến.
Vai của Trương Thỉ là nam chủ, mà nhân vật của Tô Hòa là nữ chủ.
Nữ chủ là thư kí Tổng thống, thông minh dũng cảm, cô vốn trung thành với Đảng phái của mình, nhưng cuối cùng được nam chủ cảm hóa, gia nhập Đảng tân tiến, sau khi nam chủ chết cô làm thay nhiệm vụ của hắn.
Đoạn phim mà Tô Hòa phải diễn chính là lúc nam chủ dự đoán được thân phận của mình đã bị lộ, sau đó ngửa bài với nữ chủ, hy vọng nữ chủ có thể giúp hắn truyền tin tức lần cuối cho tổ chức.
Tin tức này rất quan trọng, nhất định phải được truyền đi, bây giờ chỉ có thân phận của nữ chủ mới có thể truyền đi.
Linda rất coi trọng lần tranh giải này, dù sao Tô Hòa có thể tẩy trắng tất cả đều nhờ vào diễn xuất, cho nên cô hi vọng Tô Hòa có thể trình diễn chói mắt thêm một lần nữa.
Trước khi quay chính thức sẽ được luyện tập nhiều lần, thời điểm luyện tập lần cuối, Linda cảm giác được trạng thái của Tô Hòa không đúng lắm.
Chờ sau khi luyện tập xong, Linda đưa cho Tô Hòa một li nước, lo lắng hỏi, "Em không sao chứ? Sao chị có cảm giác sắc mặt của em khi nãy không tốt, là thân thể không khỏe sao?"
Linda không thể không khẩn trương, bây giờ trạng thái Tô Hòa không tốt, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thi đấu.
Tô Hòa ngậm ống hút, cô lười biếng nhìn người quay phim trên sân khấu, sau đó khóe miệng lướt qua một nụ cười khó hiểu.
"Yên tâm, trạng thái của tôi rất tốt, tôi rất khỏe mạnh." Tô Hòa cười, giọng nói của cô lộ ra thờ ơ.
Nói xong, Tô Hòa ngậm ống hút tiếp tục uống nước, ánh mắt cô rũ xuống, lông mi rậm rạp giống như một cánh bướm chớp động, che đi ưu tư nơi đáy mắt đen láy.
Nghe lời này của Tô Hòa, Linda ngược lại có chút bất ác, không thể nói rõ được cảm giác đó, chính là cảm thấy...
Người này muốn làm gì?
"Không sao thì tốt, có chuyện nhất định phải nói, nói thì chị mới có thể giải quyết giúp em." Linda nhấn mạnh lại câu kia, "Chị giúp em giải quyết."
"Ừ." Tô Hòa thuận miệng đáp một tiếng.
-
Lần luyện tập cuối cùng này cũng không khác lắm với quay hình chính thức, ánh đèn, cùng với màn hình LED sẽ phối hợp biểu diễn với họ.
Máy quáy phim cũng sẽ quay thật, bọn họ muốn chắc chắn từng thứ một.
Nhìn máy quay phim ghi lại gương mặt xinh đẹp của Tô Hòa, Trương Văn Thông cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Hắn làm việc ở đài truyền hình đã lâu như vậy, minh tinh cũng đã thấy qua hơn mấy trăm ngàn, nhưng chưa từng thấy qua một minh tinh ba trăm sáu mươi độ không góc chết như Tô Hòa.
Cho dù là minh tinh hoàn mỹ, chỉ cần quay đúng góc độ cũng sẽ khiến cho hắn mập lùn, xấu xí.
Trương Văn Thông trong lúc luyện tập, thử rất nhiều kĩ xảo và góc độ, nhưng Tô Hòa trong ống kính vẫn xinh đẹp, tươi sáng như vậy, chuyện này làm cho nội tâm của hắn vô cùng phức tạp.
Mấy ngày trước Trương Văn Thông được ngân hàng chuyển đến một khoản tiền.
Khoản tiền này là muốn mua hình ảnh xấu xí của Lâm Nhiễm, chỉ cần trong lúc hắn quay, quay cho gương mặt của Lâm Nhiễm thật cứng nhắc, khiến cho cô ấy giống như bị phẫu thuật thẩm mỹ hỏng, thì sau đó hắn còn được nhận thêm một khoản tiền nữa.
Muốn quay cho mặt Lâm Nhiễm xấu xí thì đơn giản, chỉ cần góc độ, ánh sáng, thì có thể làm cho gương mặt của Lâm Nhiễm bóng nhẫy dầu mỡ, như là tiêm silicon nên cứng nhắc.
Rất nhiều nữ minh tinh ngũ quan tinh tế, lên hình đẹp cũng có thể bị quay cho thành một gương mặt thảm hại.
Trương Văn Thông không thấy lạ, có lúc hắn sẽ cố gắng che giấu khuyết điểm này giúp các minh tinh.
Nhưng nếu có kim chủ đưa tiền, Trương Văn Thông dĩ nhiên là lấy tiền làm việc rồi.
Ai bảo Lâm Nhiễm không biết làm người như vậy, cho nên mới phách lối đắc tội người khác?