Chờ đến khi nữ chủ trưởng thành, cô ta cũng gặp phải một nam nhân quyền thế mạnh bạo, cô ta cũng giống như Lâm Nhược Lan trước kia khiếu nại không được, bị tất cả mọi người hắt nước bẩn.
Nữ chủ đi vào con đường năm xưa của Lâm Nhược Lam, cuối cùng đi lên một con đường vô cùng cực đoan.
Điểm duy nhất không giống, là Lâm Nhược Lan tự sát, còn nữ chủ tự tay mình giết kẻ cặn bã đã từng cưỡng - gian mình.
Toàn bộ câu chuyện mang màu sắc u ám, bầu không khí ngột ngạt, chỉ là Trầm Ngạn Lâm muốn quay một bộ phim điện ảnh thương mại, nên kịch bản đã được sửa đổi rất lớn.
Nhưng vận mệnh bi thảm của Lâm Nhược Lan lại không được sửa đổi, cô ấy trong kịch bản vẫn phải tự sát mà chết.
Phân cảnh Tô Hòa thử vai là một đoạn Lâm Nhược Lan giằng co với nữ chủ.
Cô ấy chất vấn nữ chủ vì sao lại không giúp cô ấy, tại sao không đứng ra, nói ra toàn bộ chân tướng do mình nhìn thấy.
Tô Hòa đã xem qua nguyên tác, cho nên đối với kịch bản này cũng không xa lạ lắm.
Mười phút sau, người thử vai trước đó cũng xong, cô gái dẫn Tô Hòa đến phòng khác.
Trong phòng ngoại trừ Trương Kính Chi và Trầm Ngạn Lâm ra, còn có hai người, một là đạo diễn tuyển chọn, người còn lại là nhà sản xuất.
Khoảnh khắc Tô Hòa bước vào, cô giống như một liều thuốc nâng cao tinh thần, khiến cho cả phòng đang mệt mỏi buồn ngủ, trong chốc lát liền tinh thần tỉnh táo.
Thử vai là một chuyện rất phiền phức, một ngày phải đối mặt mấy chục, thậm chí là trên trăm diễn viên, đáy lòng bọn họ ít nhiều cũng có chút nóng nảy.
Cho đến khi Tô Hòa đến, mọi người mới đồng loạt hứng thú.
Dù sao cô ở 《 Nhất xuất hảo hí 》biểu diễn vô cùng xuất sắc, gợi lên hứng thú của tất cả mọi người, họ đều nghĩ Tô Hòa có thể đột nhiên nổi tiếng, sau đó nắm được vai diễn Lâm Nhược Lan này.
Lâm Nhiễm mười tám tuổi đã được khai thác, cô lăn lộn trong giới giải trí năm năm, năm hai mươi ba tuổi cô lại lần nữa diễn lại vai Linh Anh mười sáu tuổi, một chút cảm giác xa cách cũng không có.
Lâm Nhược Lan cũng xấp xỉ tuổi Linh Anh, Trầm Ngạn Lâm tin tưởng Tô Hòa có thể diễn tốt nhân vật này, chỉ cần cô ấy có thể diễn xuất được như ngày hôm đó.
"Xin chào các thầy, tôi là Lâm Nhiễm." Tô Hòa giơ kịch bản trong tay lên, "Thử vai Lâm Nhược Lan, bây giờ có thể bắt đầu chứ?"
Trong đây chỉ có Trương Kính Chi từng hợp tác với Lâm Nhiễm.
Giới giải trí nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, Trương Kính Chi sau lần hợp tác năm năm trước, cũng chưa từng gặp lại.
Năm năm trước Lâm Nhiễm khiếp nhược, đơn thuần, bởi vì là lần đầu tiên quay phim, cho nên lúc ở tổ kịch vô cùng không thoải mái.
Năm năm không gặp, cô gái mười tám tuổi đã trưởng thành, mi mắt cũng mở ra, cô đứng ở đó, trạng thái tĩnh lặng, dáng vẻ xinh đẹp kinh tâm động phách, bày ra một loại tươi mới, cực kỳ giống Linh Anh, cũng có cả Lâm Nhược Lan bên trong đó.
Cảm giác của Trầm Ngạn Lâm và Trương Kính Chi rất giống nhau, hắn cũng cảm thấy Tô Hòa giống Lâm Nhược Lan.
Lâm Nhược Lan trong sách là một cô gái khoa trương, trong tận cốt tủy mang theo sự bướng bỉnh, quật cường.
"Cần người trợ diễn không?" Trầm Ngạn Lâm đứng lên, hắn tự mình đề cử, "Nếu cô không ngại, tôi có thể thế vai Lý Dao Lâm đáp thoại một chút."
Lý Dao Lâm là nữ chủ trong tiểu thuyết, cũng chính là bạn tốt của Lâm Nhược Lan.
"Tôi không ngại." Tô Hòa tiện tay bỏ kịch bản sang một bên.
Trầm Ngạn Lâm đi đến bên cạnh Tô Hòa, hắn vừa định hỏi Tô Hòa đã chuẩn bị xong chưa, không ngờ đối phương đã tiến vào trạng thái của nhân vật, cô nhìn Trầm Ngạn Lâm.
Ánh mắt của Tô Hòa như một thanh đao do băng kết thành, chém đến trên người, lạnh rét thấu xương.
Trầm Ngạn Lâm nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình, hắn lộ ra một chút biểu cảm chột dạ, khiếp sợ, ánh mắt né tránh không dám nhìn Tô Hòa.
"Tại sao không nói ra sự thật cậu nhìn thấy?" Tô Hòa hỏi, âm thanh của cô bình tĩnh, kiềm chế, "Chúng ta không phải là bạn sao? Tại sao lúc này lại không đứng về phía tôi?"