Ngũ quan của Lâm Nhiễm vô cùng hài hòa, cho dù cô không có bất cứ kinh nghiệm biểu diễn gì, ở trước ống kính vẫn vô cùng hấp dẫn người khác, đó là một loại ăn hình trời sinh.
Một vị đạo diễn lớn đã từng đánh giá rất cao Lâm Nhiễm --- Cô sinh ra là dành cho màn ảnh rộng.
Chỉ là Lâm Nhiễm không mở ra được điểm mấu chốt, cô có khí chất mà những diễn viên khác không có, nhưng cô lại không có tăng cường kĩ năng chuyên môn, cho nên không thể phát huy được ưu thế của bản thân.
Lâu dần, ngọc thô chưa mài cũng biến thành bình hoa, vì vậy Lâm Nhiễm đến giờ vẫn không tên không tuổi.
Sau khi Tô Hòa rời đi, Trầm Ngạn Lâm mới thu hồi ánh mắt của mình, sau đó rời khỏi đài truyền hình.
Tài xế và trợ lý đợi ở bên ngoài đài truyền hình, thấy Trầm Ngạn Lâm đi ra, xe thương vụ màu đen chậm rãi rời đi.
Sau khi Trầm Ngạn Lâm ngồi vào xe, trợ lý liền mở miệng, "Trầm ca, bây giờ chúng ta về khách sạn sao? Anh đã ghi hình hết ba tiếng, nghỉ ngơi một lát rồi đến bệnh viện."
"Đến bệnh viện thăm thầy trước." Trầm Ngạn Lâm nhéo sống mũi một cái, cố gắng xua đi một chút mệt mỏi.
Trợ lý không khuyên Trầm Ngạn Lâm nữa, bảo tài xế lái xe đến bệnh viện trước.
Lần này Trầm Ngạn Lâm về nước nhận phỏng vấn chẳng qua cũng chỉ là thuận tiện, hắn quay về từ Hollywood, chủ yếu là muốn thăm ân sư dạy nghề cho mình, Trương Kính Chi.
Thấy Trầm Ngạn Lâm vì chuyện này mà ngồi máy bay quay về, Trương Kính Chi trách cứ một câu, "Cũng không phải bệnh nặng gì."
"Chủ yếu là nhớ thầy, thuận tiện muốn học hỏi kinh nghiệm với thầy, thầy cũng biết con muốn quay một bộ phim, đây là lần đầu tiên con làm đạo diễn, có rất nhiều thứ không hiểu, cho nên muốn học thầy một chút." Trầm Ngạn Lâm cười nói.
Nghe đến chuyện quay phim, tinh thần Trương Kính Chi lập tức tỉnh táo.
"Chuẩn bị đến đâu rồi, ta xem qua kịch bản của con, là một kịch bản tốt, diễn viên cũng chọn xong rồi sao? Ta xem xét cho con mấy người, chỉ là nhân vật như Lâm Nhược Lan rất khó tìm, ta suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra ai thích hợp." Trương Kính Chi cau mày.
Lâm Nhược Lan là nữ ba trong bộ phim của Trầm Ngạn Lam, mặc dù phân cảnh không nhiều, nhưng nhân vật này vô cùng phức tạp, hơn nữa ngoại hình cũng yêu cầu rất cao, là một vai diễn khó mà tìm được diễn viên phù hợp.
"Con trước kia cũng gặp chút khó khăn, trùng hợp là khi nãy con vừa nhìn thấy một cô gái, bề ngoài vô cùng thích hợp, con đã mời cô ấy, chỉ là không biết cô ấy có tới thử vai hay không."
Trầm Ngạn Lâm nhức đầu nói, "Cô gái kia nhìn rất tâm cao khí ngạo, chỉ sợ cô ấy không đến."
Bộ phim này Trầm Ngạn Lâm mời một đồng nghiệp đã hợp tác rất lâu vào vai nữ chính, là một Ảnh hậu nắm trong tay vô số giải thưởng, cô ấy có thể chống đỡ phòng vé.
Cho nên nhân vật Lâm Nhược Lan này, Trầm Ngạn Lâm chỉ muốn tìm người thích hợp, cũng không cần vì phòng vé mà mời một tiểu hoa đán đang ăn khách.
"Mặc dù trọng tâm sự nghiệp của con là ở nước ngoài, nhưng cũng không suy sụp đến nổi trong nước không mời nổi một diễn viên chứ?"
Trương Kính Chi trêu ghẹo một câu, nhìn học trò đáng tự hào của mình, "Cô ấy là ai, nếu gương mặt này của con không mời được, thì để lão tử này ra mặt cà thử xem."
"Không biết thầy có quen hay không, nhìn dáng vẻ có lẽ là một người mới, tên là Lâm Nhiễm." Trầm Ngạn Lâm.
Nghe cái tên này từ miệng Trầm Ngạn Lâm, râu của Trương Kính Chi suýt chút nữa vểnh lên, "Ai?"
Thấy phản ứng Trương Kính Chi lớn như vậy, Trầm Ngạn Lâm có chút kinh ngạc, "Thầy, thầy biết cô ấy?"
"Đúng rồi, cũng chỉ có cô gái nhỏ đó là có bề ngoài thích hợp nhất." Khóe miệng Trương Kính Chi không nhịn được, kích động run lên hai cái.
Cuối cùng, Trương Kính Chi mới bất đắc dĩ nói, "Nhưng cũng không nói, bề ngoài cũng nâng nổi tài cán."
Trầm Ngạn Lâm không rõ ý của Trương Kính Chi, nhưng nhìn dáng vẻ của Trương Kính Chi, hắn không nhịn được bật cười.