Tình trạng mất ngủ của Lâm Nhiễm rất nghiêm trọng, đến bốn năm giờ sáng mà không ngủ được là chuyện bình thường, cho nên sáng nào cô cũng dậy trễ.
Linda còn tưởng rằng lúc này Lâm Nhiễm chưa dậy, không ngờ đi qua huyền quan, đến phòng khách đã nhìn thấy một người phụ nữ.
Huyền quan: trong phong thủy học, huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.
Ánh sáng trong gian phòng rất tốt.
Dưới ánh mặt trời dồi dào, người phụ nữ vốn da thịt trắng nõn liền biến thành trong suốt, chiếu ra một đạo ánh sáng trắng lóa mắt.
Thấy Linda đi vào, người phụ nữ ngước mắt nhìn lên, lộ ra một gương mặt khiến người ta phải kinh ngạc.
Lâm Nhiễm rất đẹp, thời gian hợp tác của Linda và cô rất lâu, lâu đến mức Linda sắp cho rằng mình đã có thể miễn dịch, không ngờ tới hôm nay lại bị chấn động một phen nữa.
"Chào buổi sáng." Người phụ nữ chủ động chào hỏi, trong tay cô cầm bánh mì, thanh âm lười biếng khàn khàn.
Đầu óc Linda chết máy một hồi mới có thể tìm lại được âm thanh của mình lần nữa, sau đó lạnh như băng đánh giá người phụ nữ.
Tô Hòa ăn bánh mì, cũng không để ý đến ánh mắt của đối phương.
"Hôm qua em gửi weibo có ý gì? Tại sao lại bỏ bộ phim này? Chị tranh thủ nửa ngày, mới tranh thủ được cho em một vai nữ hai, em còn cái gì không hài lòng?" Linda chất vấn Tô Hòa.
Ngón tay thon dài của Tô Hòa cầm dao lên, cô dùng dao phết một chút mứt cà chua lên trên bánh mì, sau đó hờ hững nói: "Điểm không hài lòng có rất nhiều, đoàn đội hạng ba, kịch bản hạng ba, nhân mạch hạng ba."
Nghe lời của Tô Hòa, Linda giận đến bật cười.
"Sao em không nói kỹ thuật diễn của mình hạng ba, tiền đồ hạng ba, nhân khí hạng ba?" Linda chế giễu Tô Hòa, "Em ngoài mặt, cũng không có gì khác, còn muốn kén cá chọn canh?"
Linda nói không sai, Lâm Nhiễm trừ gương mặt có thể nhìn, những thứ khác cái gì cũng không có.
Nếu như mặt đơ có thể coi là một loại kĩ thuật diễn xuất, Lâm Nhiễm có thể diễn rất tự nhiên, còn đủ năng lực lập một môn phái riêng.
"Mặt không coi là vốn liếng sao?" Tô Hòa thiêu mi nhìn Linda.
Linda cười nhạt, "Coi! Nhưng em có mặt còn lăn lộn thành tình cảnh này, em còn tư cách hỏi chị, mặt coi là vốn liếng không?"
"Lăn lộn thành như vậy vì quá khứ tôi không muốn tranh." Tô Hòa câu môi, đôi mắt kia lộ ra nụ cười vô cùng công kích.
Cô liếm khóe môi một cái, liếm đi mứt cà chua dính bên mép, cuốn đi luôn cả hô hấp của Linda.
Giờ phút này, Tô Hòa xinh đẹp tựa như yêu nghiệt, tim Linda đều đang a a bị xé nát.
Linda dừng một chút, sau đó mới cắn răng nói, "Em cho là chị rất dễ nói chuyện?"
"Há, dễ nói chuyện giống như tôi cũng không đẹp được như vậy." Tô Hòa chắt lưỡi.
"..." Linda.
Lời không biết xấu hổ như vậy, từ miệng Tô Hòa nói ra lại biến thành chuyện đương nhiên, quỷ dị chính là Linda cũng không tìm ra lí do phản bác.
Lâm Nhiễm chân chính không phải như vậy, tính tình cô ấy hướng nội, còn có chút tối tăm, lăn ở giới giải trí càng lâu, tính cách cô ấy càng âm u.
Chỉ là Linda không quá giật mình vì sự thay đổi của Lâm Nhiễm, cô biết đối phương thay đổi, nhưng rất tự nhiên đón nhận.
Bởi vì Tô Hòa đã dùng tích phân mua đạo cụ, cô lười mỗi lần mỗi giải thích lí do thay đổi với người khác, cho nên -- đạo cụ trong cửa hàng lần này rất đáng mua.
Linda hít sâu một hơi, sau đó hỏi Tô Hòa, "Nói đi, rốt cuộc em muốn làm gì?"
"Chị thật cam tâm bị đánh trở về nguyên hình, làm một người quản lý hạng ba, quản một nghệ sĩ hạng ba?" Tô Hòa nhìn Linda, khóe miệng cô chậm rãi từ từ nâng lên, giống như một đóa hoa ăn thịt người dụ dỗ thế nhân.
Tô Hòa nhìn Linda chăm chú, âm thanh phát ra càng mê hoặc, "Có muốn trở lại đỉnh cao hay không?"
Câu "Có muốn trở lại đỉnh cao hay không?" kia, vang lên trong đầu Linda ba lần, cô nhất thời có chút thất thần.
-
Màn kịch nhỏ:
Tô Hòa: Có muốn trở lại đỉnh cao hay không? Tôi Tô Hòa bá chủ, có thể đưa chị trở lại đỉnh cao.Linda:...