Sau khi Lý Uyển Linh nghe được chuyện này, bà ta không dám tin lỗ tai mình.
Khi Tô Hòa đồng ý đánh cược, Lý Uyển Linh vẫn còn chờ cô ảo não cút khỏi Tần thị, không ngờ cô ngược lại thông qua chuyện này mà lấy được sự chấp thuận của ban quản trị.
Ngay cả Lý Hướng Mạnh luôn gây sóng gió kia cũng bị Tô Hòa lật ngược.
Nhìn Tần Tranh Vanh càng hài lòng với Tô Hòa, đáy lòng Lý Uyển Linh càng cực kỳ bất an.
Bây giờ Lý Uyển Linh chỉ còn cách nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng Mộ gia, đây là cơ hội trở mình duy nhất của bà ta.
Cũng may Tần Trăn Trăn cuối cùng tỉnh ngộ, bắt đầu xuất ra bản lĩnh câu dẫn Mộ Liên, lợi diểm nhược điểm của Mộ Liên mà phục hồi tình cảm của họ.
Mộ Liên là một người rất mềm tai, dù hắn trước đó đã nghĩ rằng đoạn tuyệt với Tần Trăn Trăn, nhưng đối mặt với sự yếu thế của Tần Trăn Trăn, Mộ Liên cũng không thể quay mặt.
Hơn nữa Tần Trăn Trăn còn có đứa con là vũ khí sắc bén, cô ta càng có thể nắm giữ Mộ Liên trong tay.
Tần Trăn Trăn bị nghén không nặng, nhưng trước mặt Mộ Liên cô ta luôn tỏ ra yếu ớt cần người chăm sóc.
Tần Trăn Trăn giả vờ trượt ngã trong nhà tắm, cô ta lợi dụng Mộ Liên mềm lòng, khiến cho đối phương ở khách sạn với cô ta một đêm.
-
Bây giờ Tần Tranh Vanh vô cùng hài lòng với Tô Hòa, hắn hoàn toàn đã biến thành nữ nhi khống.
"Dung Dung, con thật không hề làm ba thất vọng."
"Đều nghe con, ba tin tưởng ánh mắt và quyết định của con."
"Thật sự là con hơn cha là nhà có phúc, năm đó khi ba trẻ như con, cũng không có đầu óc bằng con."
Mỗi lần ở trước mặt người ngoài nhắc đến Tô Hòa, giọng nói Tần Tranh Vanh đều là kiêu ngạo và tự hào.
Tô Hòa cũng không phụ lòng Tần Tranh Vanh khen ngợi, lần này đã đưa Tần thị lên một nấc thang mới.
Chỉ là lần này Tần thị có thể đạt được lợi ích trong triển lãm, đều dựa vào Thiệu Dương.
Tô Hòa không phải loại người qua cầu rút ván, hơn nữa giữa bọn họ chắc chắn sẽ còn phát triển lâu dài, cho nên cô đặc biệt mời vị tiểu công tử này ăn một bữa cơm.
Lần này Tần thị câu được con cá to, Tô Hòa cũng không để Thiệu Dương thiệt thòi.
Biết vị tiểu thiếu gia này thích chơi xe thể thao, Tô Hòa nhờ người quen ở nước ngoài mua một chiếc xe thể thao số lượng có hạn.
Chiếc xe này trên thế giới chỉ có mười chiếc, công suất lớn nhất có thể đạt được mã lực, tốc độ có thể đạt đến dặm anh một giờ.
Nhìn thấy chìa khóa chiếc xe kia, Thiệu tiểu công tử ánh mắt cũng thẳng dậy.
"Xe đang đậu ở dưới, Thiệu tiên sinh có thể lái về." Tô Hòa cầm khăn ướt lau tay, cô thờ ơ mở miệng.
"Cô là bạn tâm giao." Thiệu Dương nhìn Tô Hòa, gương mặt anh khí mang theo cao hứng, "Người bạn mà tôi đã nhận định."
Thiệu Dương cầm ly rượu lên, "Sau này đừng gọi tôi là Thiệu tiên sinh, lỗ tai nghe không thoải mái, gọi tôi là Thiệu Tứ là được rồi."
Thiệu Dương ở nhà xếp thứ tư, người quen đều gọi hắn là Thiệu Tứ, hoặc Tứ thiếu.
Tô Hòa và Thiệu Dương cụng li, sau đó ngẩng đầu uống cạn rượu.
Đôi môi đỏ mọng ướt át, khiến cho Tô Hòa càng thêm quyến rũ cường đại.
Thấy Tô Hòa cũng uống hết, Thiệu Dương cười to, "Sảng khoái!"
Chờ Thiệu Dương uống rượu xong, Tô Hòa mới mở miệng, "Hôm nay mời anh tới, không chỉ là cảm ơn anh cho biết tin tức trước thời hạn."
Thiệu Dương ngẩng đầu nhìn Tô Hòa.
Gương mặt đó quá đẹp, Thiệu Dương nhìn một hồi cũng có chút thất thố, hắn ho khan một tiếng.
"Có chuyện gì? Dù là chuyện gì, có thể giúp Thiệu Tứ ta nhất định sẽ giúp." Thiệu Dương.