"Chú Thúc quá lời, bốn mươi phút trước tôi ăn sáng với ba tôi, khi đó ông ấy cũng không nhắc đến chuyện họp ban quản trị, tôi chỉ khó hiểu, trong bốn mươi phút đã xảy ra chuyện lớn gì, không đến nỗi tức giận."
Tô Hòa tứ lạng bạt thiên cân, chặn lời nói kia lại.
"Tứ lượng bạt thiên cân" (bốn lạng địch ngàn cân) là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất.
Thấy Tô Hòa thật sự khó chơi, Lý đổng sự cũng không cười nói nữa, hắn cũng không muốn chơi trò chơi mò chữ với Tô Hòa.
Tô Hòa lấy điện thoại ra, cô tự nhiên hào phòng gọi một cuộc gọi cho Tần Tranh Vanh trước mặt ban quản trị.
Sau khi bên kia nghe máy, Tô Hòa mở miệng hỏi, "Ba, ba sắp đến công ty chưa? Ban quản trị cũng tới rồi."
Tần Tranh Vanh cũng đầu óc mơ hồ, "Sao đột nhiên lại họp hội đồng quản trị?"
"Con cũng không biết sao hôm nay họ lại đến." Môi Tô Hòa nhấc lên một nụ cười, cô nhìn Lý đổng sự một chút, sau đó mới nói, "Chú Lý nói chờ ba đến rồi mới có thể nói, Tổng giám đốc như con cũng không biết "sự kiện bất ngờ" này là gì."
Lý đổng sự không ngờ Tô Hòa sẽ dùng chiêu này, mặt hắn nhất thời liền trầm xuống.
Đang lúc sắc mặt Lý đổng sự không tốt, tay cầm điện thoại của Tô Hòa cũng duỗi tới.
"Chú Lý, ba tôi muốn nói chuyện với chú." Tô Hòa nhìn Lý Đổng Sự, đôi mắt giống như mang theo ý cười, cơ hồ sáng chói mắt.
Lý đổng sự sắc mặt không tốt nhận lấy điện thoại, hắn đứng lên, ra khỏi phòng họp nói chuyện với Tần Tranh Vanh.
Chờ sau khi Lý đổng sự nói chuyện xong, Tô Hòa lười biếng ngồi đó, giống như một con dã thú nghỉ ngơi.
Mặc dù cả người lười biếng, nhưng bản tính hung tàn đẫm máu của mãnh thú không thể nào thay đổi được.
Vốn là một đám người tới hưng sư vấn tội, nhìn thấy Tô Hòa như vậy, khí thế kiêu căng cũng bị dập tắt hơn phân nữa.
() 兴师问罪: Hưng sư vấn tội, nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội của đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và "xử lý" đối thủ.
Cụm từ này có xuất xứ từ thời nhà Tống, trong cuốn tác phẩm "Mộng khê bút đàm" của nhà bác học Thẩm Quát: "Nguyên Hạo cải nguyên, đề ra y quan lễ nhạc, ra lệnh cho cả nước phải dùng Phiền thư, Hồ lễ, tự xưng tên nước là Đại Hạ. Triều đình hưng sư vấn tội."
Sau khi Lý đổng sự trở lại, bộ dáng cười cũng không nổi.
Sau khi trả điện thoại cho Tô Hòa, Lý đổng sự trơ tráo cười nói, "Tôi lớn tuổi hơn cô cháu gái này nhiều, thủ đoạn cũng không lợi hại bằng cô cháu gái này."
Tô Hòa chậm rãi cười một tiếng, "Chú Lý khen ngợi."
Lý đổng sự bị Tô Hòa làm cho bực bội, sau khi hắn ngồi xuống cũng không nói nữa, sắc mặt vô cùng đen.
Mười phút sau, Tần Tranh Vanh đến phòng họp.
Nhìn thấy Tần Tranh Vanh tới, ban quản trị đứng lên chào hỏi hắn.
"Mọi người ngồi đi." Tần Tranh Vanh khoát tay một cái, nói xong hắn cũng ngồi xuống.
Đầu tiên là Tần Tranh Vanh liếc nhìn Tô Hòa, sau đó mới đưa ánh mắt dò xét đến trên người Lý đổng sự.
"Tôi nghe nói kế toán lại có lỗi?" Tần Tranh Vanh nhìn Lý đổng sự một cái, sắc mặt nghiêm nghị, "Hướng Mạnh, cậu nói chuyện gì xảy ra."
"Cái này thì phải hỏi cháu gái." Lý Hướng Mạnh mở miệng, "Em nghe nói cháu gái ở bên ngoài mời được một vị nhân tài, bảo kệ toán xuất ra đến hai triệu."
"Nếu như thật sự có bản lĩnh, tiền lương hàng năm hai triệu cũng không quá." Trong lời nói của Lý Hướng Mạnh có hàm ý, "Có thể lập tức tiêu nhiều tiền như vậy, hơn nữa trên dưới công ty còn chưa nhìn thấy vị tiên sinh này, cháu gái làm như vậy có phải hơi thiếu sót không?"
Bởi vì chuyện Tần Trăn Trăn mới xảy ra, ban quản trị đối với chuyện kế toán vô cùng nhạy cảm.
Lúc này Tô Hòa xoay người một cái liền lấy hai triệu, ném cho bọn họ một vị cố vấn đặc biệt hão huyền, trong lòng mọi người không phản ứng mới lạ.
Giữa hai đầu chân mày Tần Tranh Vanh nheo lại, hắn nhìn về phía Tô Hòa, "Có chuyện này không?"
"Có." Tô Hòa sảng khoái thừa nhận.
Nụ cười của Lý Hướng Mạnh càng sâu hơn, đây chính là gia đấu Tần gia, người được lợi chính là người ngoài bọn họ.
Tần Trăn Trăn bây giờ đã không thể đến công ty, nếu lại kéo được Tần Dung xuống, Tần gia kia coi như không còn ai.
Mặc dù trong lòng đắc ý, nhưng trên mặt Lý Hướng Mạnh lại là một vẻ trưởng bối trách cứ Tô Hòa.
"Dung Dung, hai triệu nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, cô mới vừa họp công ty muốn tiết kiệm chi phí, quay đầu một cái liền cho một người không rõ lai lịch hai triệu, chuyện này... Cô nói với chúng tôi thế nào?"