Tâm tình Lý Uyển Linh cũng không tốt, gần đây bà ta toàn bị mắng vì Tần Trăn Trăn.
Nghĩ tới đứa trẻ trong bụng Tần Trăn Trăn, Lý Uyển Linh càng thêm nhức đầu, hi vọng đứa bé này là của Mộ Liên.
Bây giờ danh tiếng của Tần Trăn Trăn đã quá thối, muốn gả vào gia đình môn đăng hộ đối với Tần gia rất khó.
Lý Uyên Linh không muốn Tần Trăn Trăn gả thấp, trước mắt Mộ Liên là lựa chọn tốt nhất.
-
Bây giờ Tần Trăn Trăn đã mang thai, Tần Tranh Vanh càng không thể để cô ta ngồi tù.
Vì Tần Trăn Trăn, Tần Tranh Vanh phải tới cửa thỉnh ban giám đốc mở một mắt nhắm một mắt, hắn còn bảo đảm sau này Tần Trăn Trăn cũng không về Tần thị làm việc nữa.
Cuối cùng, Tần Tranh Vanh tự móc tiền túi bù lại sáu triệu, mới bảo vệ được Tần Trăn Trăn.
Tô Hòa không tốn nhiều sức lực, đã thành công khiến cho Tần Trăn Trăn sau này không thể chấm mút được gì ở Tần thị nữa.
Chuyện này khiến Lý Uyển Linh tức giận suýt nữa bất tỉnh, mặc dù Tần Trăn Trăn không phải ngồi tù, nhưng cô ta không thể quay lại công ty, đồng nghĩa với việc Tần Dung sẽ là người quản lý công ty.
Lý Uyển Linh nhiều năm ngậm đắng nuốt cay làm vợ bé, mưu tính từng chút một, đương nhiên bà ta không muốn kết quả như vậy.
Nói khó nghe một chút, sau này Tần Tranh Vanh qua đời, hai mẹ con bà ta còn chỗ ngồi ở Tần gia sao?
Chuyện này khiến Lý Uyển Linh ăn ngủ không yên, nhưng bây giờ đạo hạnh Tần Dung quá sâu, lại nhận được tín nhiệm tuyệt đối của Tần Tranh Vanh, bây giờ không thể động đến cô.
Để cho sau này không phải nhìn sắc mặt của Tần Dung, Lý Uyển Linh định tác hợp Mộ Liên và Tần Trăn Trăn.
Cho dù đứa bé trong bụng Tần Trăn Trăn không phải của Mộ Liên cũng không gấp, dù sao đứa bé chưa ra đời, lợi dụng nó làm tiền cược trước, để cho Tần Trăn Trăn gả đi rồi tính sau.
Sau khi Tần Trăn Trăn tỉnh lại, Lý Uyển Linh đem chuyện Tần Trăn Trăn có thai nói với cô ta.
Nghe trong bụng mình có đứa bé, con ngươi Tần Trăn Trăn hơi co rút lại một chút, sau đó theo bản năng sờ cái bụng bằng phẳng của mình.
Nhìn thấy mắt Tần Trăn Trăn lóe lên khiếp sợ, Lý Uyển Linh liền rõ chính cô ta cũng không biết mình mang thai.
"Con biết điều thì nói cho mẹ biết, đứa bé này của ai?" Lý Uyển Linh thấp giọng hỏi, "Là của Mộ Liên sao?"
Tần Trăn Trăn cắn môi không đáp.
"Là của Mộ Liên?" Lý Uyển Linh hỏi xong liền quan sát biểu tình trên mặt Tần Trăn Trăn.
Thấy Tần Trăn Trăn lại cắn môi mạnh hơn, Lý Uyển Linh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, "Là của Mộ Liên thì tốt."
Nghe lời này của Lý Uyển Linh, trong mắt Tần Trăn Trăn xẹt qua tia cảnh giác, "Mẹ, lời này là ý gì?"
"Nếu đứa bé là của Mộ Liên, vậy Mộ gia phải chịu trách nhiệm, phải cưới con." Lý Uyển Linh.
"Anh ấy căn bản không thích con." Tần Trăn Trăn thấp giọng nói một câu.
Lý Uyển Linh tức giận đẩy đầu Tần Trăn Trăn một cái, "Con có ngu không? Có đứa bé ở đây, nó cho dù không muốn chịu trách nhiệm cũng phải chịu."
"Con nhìn xem danh tiếng của con đã thành cái dạng gì? Hơn nữa ba con đuổi con ra khỏi công ty, nếu con không lấy được một người chồng có tiền nữa, nửa đời sau của mẹ con ta cũng phải nhịn đói."
"Cho nên con phải nắm được lòng của Mộ Liên, trước tiên gả cho nó, chờ con sinh đứa bé ra, ba con nhìn thấy mặt đứa bé cũng sẽ mềm lòng, đến lúc đó con dựa vào Mộ gia, tranh đoạt gia sản với Tần Dung cũng sẽ dễ dàng hơn."
"Lúc này con đừng có hồ đồ, mọi chuyện đều nghe mẹ, mẹ sẽ không hại con." Lý Uyển Linh nói đầy chí lý.
Lúc này bọn họ muốn xoay người, cũng chỉ có thể trông cậy vào Mộ gia thôi, cho nên phải gắt gao nắm lấy Mộ Liên.
Nghe chuyện mình bị đuổi khỏi công ty, Tần Trăn Trăn nắm chặt tay, "Ba con thật sự tuyệt tình như vậy? Ba định đem toàn bộ công ty giao cho Tần Dung sao?"