Sau khi Mộ Liên nghe máy, Tần Trăn Trăn liền nghe ra được giọng nói khàn khàn của hắn, lúc Mộ Liên nói chuyện còn ho nhẹ.
"Anh Mộ Liên, anh bệnh sao?" Giọng Tần Trăn Trăn mang theo ân cần.
"Cảm mạo thôi." Mộ Liên cố gắng áp chế tiếng ho, hắn dừng lại một chút mới hỏi, "Cô đã về nhà rồi sao?"
Tần Trăn Trăn tưởng rằng Mộ Liên còn quan tâm mình, trong mắt cô ta lộ ra mừng rỡ, lúc Tần Trăn Trăn mở miệng định nói, Mộ Liên bên kia lại hỏi.
"Chị cô dạo này thế nào? Cô ấy..." Lời nói của Mộ Liên mang theo tia khổ sở khó phát hiện, "Cô ấy có khỏe không?"
Tô Hòa không nhận điện thoại của Mộ Liên, hắn bây giờ vô cùng nhớ cô, muốn biết tin tức của cô, dù là một tin tức nhỏ xíu cũng được.
Tần Trăn Trăn nghe được lời này của Mộ Liên, nụ cười nhất thời cứng lại, đáy mắt cô ta là một mảnh phiền muộn.
"Có khỏe hay không cũng không liên quan tới anh! Hơn nữa con mắt nào của anh thấy chị ta không ổn? Chị ta rời khỏi anh không biết còn tốt hơn bao nhiêu!" Tần Trăn Trăn thở mạnh.
"Bây giờ chị ta đã là Tổng giám đốc Tần thị, ở nhà còn được ba thương yêu, người bị đuổi ra khỏi nhà, chịu đủ loại nhục nhã là em, anh sao không hỏi tới em chút nào?"
Trong lòng Tần Trăn Trăn tràn đầy lệ khí, lời nói ra cũng vô cùng cay nghiệt, "Anh tỉnh táo một chút đi, hai người đã không thể nữa rồi, chị ta căn bản không quan tâm anh, nếu chị ta quan tâm anh có thể điều hòa tâm tình nhanh như vậy sao? Dễ dàng đến Tần thị làm Tần tổng như vậy sao?"
Mộ Liên không đáp.
Mặc dù người bên cạnh Mộ Liên đã nói như vậy nhiều lần, hắn và Tần Dung không thể quay lại, nhưng lúc hắn đang bệnh yếu ớt, lời này giống như là đang hung hăng đâm Mộ Liên một nhát.Tần Trăn Trăn cũng không hiểu, Tần Dung cuối cùng có gì tốt? Ba của cô ta, người trong công ty, bao gồm cả Mộ Liên cũng đều thiên vị Tần Dung!
Rất lâu sau, Mộ Liên mới mở miệng, giọng nói của hắn mang theo chán nản nhàn nhạt, "Cô gọi tới có chuyện gì?"
Thấy dáng vẻ không muốn nói chuyện nhiều của Mộ Liên, Tần Trăn Trăn càng tức giận hơn, giọng nói của cô ta càng chanh chua.
"Không có chuyện thì không thể tìm anh sao? Hay là anh đang một mực đợi Tần Dung gọi cho anh, sợ em chiếm nhiều thời gian của anh quá?"
Tần Trăn Trăn cay nghiệt nói, "Anh yên tâm, Tần Dung không thể nào gọi cho anh đâu, video đó chị ta cũng xem rồi, cho dù sau này hai người lên giường, chị ta cũng sẽ thời thời khắc khắc nghĩ tới việc em và anh từng ở chung một chỗ."
Tần Trăn Trăn chế giễu lại khiến cho mi tâm của Mộ Liên cau lại, sắc mặt hắn không thể tưởng tượng được khi nghe Tần Trăn Trăn nói những lời này.
Ở trước mặt Mộ Liên, Tần Trăn Trăn luôn e thẹn khiến người yêu thương.
"Chuyện này là tôi sai, chúng ta đừng liên lạc nữa, tránh mắc thêm lỗi lầm." Ánh mắt Mộ Liên mệt mỏi, lời nói ra vô cùng đoạn tuyệt.
Mộ Liên càng muốn phủi sạch quan hệ với cô ta, Tần Trăn Trăn càng tức giận, thứ lửa giận đó cũng sắp tràn ra khỏi lòng ngực cô ta.
"Được, anh muốn cắt đứt cũng được." Tần Trăn Trăn giận dữ mỉm cười, giọng uy nghiêm, "Trò chơi tình yêu này tôi cũng không muốn chơi nữa, chỉ cần anh đưa tôi hai triệu, tôi sau này tuyệt đối không liên lạc với anh nữa."
Hôm nay Tần Trăn Trăn gọi đến, thật ra là muốn mượn tiền Mộ Liên, mấy ngày nay cô ta gom góp chỉ đủ bốn triệu, còn thiếu hai triệu.
Nhưng thái độ của Mộ Liên khiến Tần Trăn Trăn tổn thương, cô ta nghĩ rằng mình không dễ chịu, cũng tuyệt đối không cho người khác được thoải mái.
"Không phải, không phải hai triệu, tôi muốn bốn triệu!" Tần Trăn Trăn cười nhạt.
Mộ Liên không nghĩ tới Tần Trăn Trăn sẽ đòi tiền hắn, hắn sửng sốt một chút.
Hôm nay Tần Trăn Trăn đã vượt qua phạm vi hiểu biết của Mộ Liên, hắn cũng không rõ Tần Trăn Trăn trước kia đã đeo bao nhiêu lớp mặt nạ. Trước kia hắn còn tưởng rằng Tần Trăn Trăn lương thiện đơn thuần!