Hôm nay mặc dù thời tiết rất dễ chịu, nhưng vận động một hồi, Tô Hòa cũng ra ít mồ hôi.
Cô rất ghét cảm giác ướt át nhớp nháp này, cho nên vào phòng vệ sinh sửa sạch tay.
Tới khi Tô Hòa ngẩng đầu, lại nhìn thấy hình ảnh Mộ Liên trên tấm gương ở cửa phòng rửa tay.
Đối phương nhìn Tô Hòa chăm chú, con ngươi đen nhánh mang theo khổ sở và chua xót.
Tô Hòa không hề quan tâm đến Mộ Liên, cô lau sạch tay, xoay người đi ra cửa.
Lúc đi ngang qua Mộ Liên, đối phương đột nhiên mở miệng, "Dung Dung."
"Mộ tiên sinh, quan hệ chúng ta bây giờ không thân mật như vậy." Tô Hòa không lạnh không nhạt nói, "Mong sau này anh hãy gọi tôi là Tần Dung."
Con ngươi của Mộ Liên hiện lên tia thống khổ, "Anh thật sự biết lỗi rồi, em có thể cho anh một cơ hội hay không?"
Tô Hòa bị lời giải thích của Mộ Liên chọc cười, cô nhướng mày nhìn về phía Mộ Liên.
"Anh phạm tội giết người biết hối lỗi, anh nghĩ cảnh sát sẽ không bắn anh nữa? Anh bây giờ có hối hận hay không cũng không liên quan tới tôi, cho dù sau này biết hối lỗi cũng chỉ nói rằng anh vẫn còn là một con người, nhưng không có nghĩa là có thể coi như chưa có gì xảy ra."
"Lời như vậy đừng nói trước mặt tôi nữa." Tô Hòa lạnh lùng nói, "Tôi không muốn nghe, cũng không thích nghe, càng không có kiên nhẫn nghe."
Bi thương, ưu tư trong con ngươi Mộ Liên càng sâu, hắn nhìn Tô Hòa, "Chúng ta quen nhau đã sáu năm, sáu năm nay từng ly từng tí anh đều nhớ..."
Tô Hòa không chút khách khí cắt lời Mộ Liên, "Anh tốt nhất nên quên đi, bởi vì tôi quên rồi! Nếu như không quên được cũng đừng nói trước mặt tôi, tôi không ngờ sáu năm của mình lại bị người khác cho chó ăn."
"Đừng làm phiền tôi." Ánh mắt Tô Hòa lạnh lùng, nói xong liền rời đi.
Tô Hòa rất không ưa cái loại hối hận chân thành yêu thương hệ liệt này, lúc có không quý trọng, mất đi mới thấy hối hận đã không kịp, chậc chậc!
Cũng may Mộ Liên coi như cũng biết điều, không hề đuổi theo.
Chỉ là sự biết điều của Mộ Liên cũng chỉ thỉnh thoảng, buổi tối khi Tô Hòa đã ngủ, một số điện thoại lạ hoắc gọi tới.
Tô Hòa nghe máy, âm thanh Mộ Liên liền truyền tới, "Dung Dung..."
Lúc ban ngày Mộ Liên có thể nhẫn nại, nhưng sau khi uống rượu, cảm giác mất đi Tần Dung càng thêm phóng đại, hối hận trào ra lòng ngực, tựa hồ có thể chen bể lục phủ ngũ tạng của Mộ Liên.
"Anh bây giờ đang ở dưới nhà em, em có thể ra gặp anh một chút không?" Mộ Liên như là cầu khẩn, "Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em."
Một tiếng sấm vang lên cùng lúc với giọng nói của Mộ Liên.
Tô Hòa chớp mắt nhìn tia chớp bên ngoài, cô bước xuống giường, sau đó mở một góc rèm cửa sổ.
Mộ Liên đứng bên cạnh hàng rào sắt Tần gia, trên người còn mặc bộ đồ thể thao, trong tiếng sấm rền vang, hắn vô cùng thê thảm.
Nhưng Tô Hòa không hề thông cảm chút nào, cô thả màn cửa sổ xuống.
"Tôi không có gì để nói với anh." Tô Hòa trực tiếp cúp điện thoại, sau đó để về chế độ yên lặng.
Sau khi để điện thoại qua một bên, Tô Hòa lên giường ngủ.
Tiếng sấm bên ngoài càng lúc càng lớn, Tô Hòa vẫn có thể ngủ được.
Mà Mộ Liên vẫn còn đứng bên cạnh hàng rào sắt, cả người hắn tỏ ra hiu quạnh, không được như ý.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Hòa rời giường, bên ngoài đã không còn bóng Mộ Liên.
Tối hôm qua mưa cả đêm, hoa bên trong biệt thự Tần gia đều rụng cánh lả tả, mưa gió vô cùng vô tình.
Tô Hòa cũng rất vô tình, sự ân hận của Mộ Liên không hề làm động một gợn sóng trong lòng cô, cô vẫn đi làm như bình thường.