Hôm nay Tô Hòa mặc một bộ kỳ bào màu lục, trên đầu cô đội một chiếc mũ màu đen mềm.
Trên mũ có một tấm lưới, thả xuống mặt Tô Hòa, che đi đôi mắt và sóng mũi của cô.
Ấn tượng của Trầm Văn Tú đối với Tô Hòa rất sâu, cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra Tô Hòa, bà ta dùng tay chỉ Tô Hòa, đầu ngón tay có chút run run.
"Cô!" Trầm Văn Tú khiếp sợ nhìn Tô Hòa, "Cô tới đây làm gì?"
Tô Hòa vén mặt lưới lên, lộ ra một gương mặt vô cùng kinh diễm, cô câu môi cười một tiếng.
"Nghe nói đây là dinh thự do cha tôi bỏ tiền mua, tôi tới nhìn một chút cũng không quá đáng chứ?" Tô Hòa cười nhìn về phía Trần Nguyễn Linh bên cạnh, "Cô nói xem, Trần tiểu thư?"
Trần Nguyễn Linh nằm ở trên ghế, cũng đang nhìn Tô Hòa, cô ta đang quan sát Tô Hòa.
Bốn mắt giao nhau.
Mặc dù hai người cùng cười, nhưng mang theo mùi thuốc súng nồng nặc.
Dáng vẻ Trần Nguyễn Linh rất đẹp, nhất là đôi mắt như làn thu thủy kia, khiến cho cô ta càng thêm ôn nhu, làm hài lòng người khác, chính là dạng người khiến cho vô số đàn ông yêu thích.
"Thì ra là Lý tiểu thư." Khóe miệng Trần Nguyễn Linh mở ra nụ cười ôn nhu, âm thanh cũng rất nhu mì.
Lúc nói chuyện, cô ta hơi sờ lên cái bụng đã nhô lên của mình.
Đối mặt với Tô Hòa không hề có ý tốt, nụ cười của Trần Nguyễn Linh không hề suy giảm, "Luôn nghe Hồng Viễn nhắc tới cô, tận mắt nhìn thấy mới dám tin tưởng, cõi đời lại có người xinh đẹp như cô."
"Tôi cũng vậy, luôn nghe cha tôi nhắc tới cô, chính mắt nhìn thấy mới dám tin tưởng, cõi đời lại có cô gái mưu mô, thâm hiểm như cô."
Lời này của Tô Hòa không có phân nửa ý hân, giọng nói thân mật giống như đang tâng bốc Trần Nguyễn Linh.
Trần Nguyễn Linh không tức giận, ngược lại là Trầm Văn Tú không nén nổi giận dữ.
"Cô nói chuyện kiểu gì vậy? Nguyễn Linh nhà chúng tôi dù sao cũng là người phụ nữ của cha cô, dựa theo thứ tự mà nói, là trưởng bối của cô." Trầm Văn Tú trợn mắt nhìn Tô Hòa.
"Đạo hạnh của bà quả thật không bằng con gái bà." Tô Hòa câu môi, liếc nhìn Trầm Văn Tú, "Trí thông minh của cả nhà các người cộng lại, cũng không bằng cô ta."
"Nếu không, Trần Hưng Thịnh và Trần Tuấn Ngôn cũng không bị rơi xuống đại lao." Lời này của Tô Hòa bén nhọn như dao, đam thẳng vào tim Trầm Văn Tú.
Trầm Văn Tú tức giận đến mức cả người run rẩy, bà ta trợn mắt nhìn Tô Hòa, giống như hận không thể xé nát Tô Hòa.
Không đợi Trầm Văn Tú trả lời, Trần Nguyễn Linh mở miệng trước, "Mẹ, mẹ về phòng nghỉ trước đi, con nói mấy câu với Lý tiểu thư."
Hôm nay Trần gia đã đổ, Trần Nguyễn Linh là người chống đỡ sau cùng, cho nên nghe lời cô ta, Trầm Văn Tú cho dù không cam lòng cỡ nào đi nữa, cuối cùng cũng chỉ có thể ngậm răng, nghiến lợi, vẫn quay về phòng.
Sau khi Trầm Văn Tú rời đi, Tô Hòa cũng không khách sáo, cô kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Trần Nguyễn Linh.
Tay Trần Nguyễn Linh vẫn đặt trên bụng, cô ta đổi tư thế ngồi, sau đó mới nhìn về phía Tô Hòa.
"Lần này Lý tiểu thư đến hẳn là có chuyện?" Trần Nguyễn Linh nhu hòa hỏi.
Tô Hòa đưa mắt nhìn về phía Trần Nguyễn Linh, ánh mắt mang theo ý cười, "Cô thấy sao?"
Mắt Trần Nguyễn Linh nhìn bụng mình một chút, sau đó thấp giọng nói, "Tôi biết Lý tiểu thư chướng mắt tôi."
"Nhưng tôi đang mang cốt nhục của cha cô, hơn nữa cha cô ở bên tôi rất vui vẻ, chúng tôi thật lòng yêu nhau, tại sao cô lại không thể tác thành cho chúng tôi?" Trần Nguyễn Linh ngẩng đầu nhìn Tô Hòa.
Nghe lời này của Trần Nguyễn Linh, Tô Hòa cũng lộ ra biểu tình kì quái, "Trần tiểu thư, tôi còn cho rằng cô là một người thông minh."
"Nhưng tại sao cô lại nghĩ rằng, cảm giác mới mẻ của đàn ông với một cô gái trẻ tuổi, là tình yêu thật lòng chứ?" Tô Hòa chắt lưỡi, hít hà.
"Nếu như cha tôi thật lòng yêu cô, cô gái nông thôn do bà nội tôi mang đến cũng sẽ không mang cốt nhục của cha tôi. Cho nên, lời mà Trần tiểu thư vừa nói kia, không phải là muốn làm tôi buồn nôn chứ?"