Lý Hồng Viễn vô cùng nhức đầu, ông ta vừa định khiển trách Tô Hòa mấy câu, khiến cho Lý lão phu nhân nguôi giận, Tô Hòa lại đi trước ông ta một bước, lên tiếng.
"Lương phó quan, chuyện nhà chúng tôi đã khiến anh chê cười. Tôi đưa anh đi rửa tay, rửa tay xong thì chúng ta ăn cơm." Tô Hòa quay đầu nói với Lương Mộc.
Lương Mộc không giỏi ứng phó với những việc nhà như thế này, hắn chỉ có thể nói một câu, "Lý tiểu thư, khách khí rồi."
Người của Nghiêm Lâm ở đây, Lý Hồng Viễn chỉ có thể đem lời vừa tới miệng nuốt trở vào.
"Hai người đi rửa tay đi, tôi bảo người sắp xếp phòng nghỉ cho Lương phó quan." Lý Hồng Viễn gượng cười một tiếng.
"Làm phiền rồi." Lương Mộc cũng khách sáo với Lý Hồng Viễn một câu, sau đó đi theo Tô Hòa đi rửa tay.
Chờ sau khi hai người Tô Hòa rời đi, Lý lão phu nhân mới oán giận nói: "Con nhìn phu nhân của con dạy ra một đứa con gái tốt thế nào, sau khi quay về, chuyện đầu tiên làm là gây sự, con cũng không thể không quản đứa con gái chết tiệt này!"
"Mẹ." Lý Hồng Viễn bất đắc dĩ nhìn Lý lão phu nhân.
"Người vừa nãy chính là người bên cạnh Đốc quân, ở trước mặt người ngoài, mẹ đừng mắng Sính Đình như thế, nếu như truyền tới tai Đốc quân, thì sẽ thành cái dạng gì?" Lý Hồng Viễn.
Lý lão phu nhân đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó vui vẻ nói: "Người vừa nãy thật sự là người của Đốc quân? Nha đầu chết tiệt đó... Không phải, Sính Đình nhà ta và Đốc quân có quan hệ như thế nào? Đốc quân có phải vừa ý con bé hay không, muốn nạp nó làm vợ bé?"
Nhớ tới tin tức truyền từ Yến Kinh đến, thần sắc Lý Hồng Viễn ít nhiều cũng có chút phức tạp, ông ta cũng không biết quan hệ của Đốc quân và Sính Đình là gì.
Ở Yến Kinh, chuyện của hai người họ đã huyên náo, xôn xao, sợ là không có lửa thì làm sao có khói?
Không biết tại sao, Lý Hồng Viễn luôn cảm thấy trong lòng bất ăn, ông ta nghĩ ăn cơm tối xong, sẽ gọi Tô Hòa đến thư phòng hỏi một chút.
"Mẹ, ăn cơm trước đi, có chuyện gì để ngày mai nói." Lý Hồng Viễn nói với Lý lão phu nhân.
Dừng một chút, Lý Hồng Viễn nói với Lý lão phu nhân, "Mẹ, trước tiên cho Xuân Nha về phòng đi, một lát sau bảo phòng bếp làm một chút đồ ăn cho cô ấy."
Mặc dù Lương Mộc chỉ là một phó quan, nhưng dù sao hắn cũng là thân vệ của Nghiêm Lâm, Lý Hồng Viễn vẫn không muốn chuyện nhà mình truyền tới tai Đốc quân.
Lý lão phu nhân cũng không suy nghĩ nhiều, còn tưởng rằng người Đốc quân phái tới, phụ nữ như các bà không nên ra mặt đón tiếp người ta.
Lý lão phu nhân không chỉ bảo Xuân Nha về phòng, ngay cả bà ta cũng về phòng trước.
Lý Hồng Viễn không khuyên Lý lão phu nhân ở lại dùng cơm, ông ta lo lắng Tô Hòa và Lý lão phu nhân sẽ cãi nhau nữa.
Người hầu đã dọn xong hai bộ chén đũa, Tô Hòa kéo ghế ngồi xuống.
Một bữa cơm này, Tô Hòa không nói lời này, chỉ nghe Lý Hồng Viễn gượng gạo hàn huyên với Lương Mộc.
Sau khi ăn cơm xong, Lý Hồng Viễn liền gọi Tô Hòa đến thư phòng.
Lý Hồng Viễn vốn muốn hỏi một chút chuyện của Tô Hòa và Nghiêm Lâm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng, lãnh đạm của Tô Hòa, Lý Hồng viễn nhất thời cũng không biết nói gì.
Một lúc lâu sau, Lý Hồng Viễn mới mở miệng, "Cho dù cha và mẹ con có thế nào, cha cuối cùng vẫn là cha con, dù là con có bất mãn với cha, con cũng là hậu bối, không nên quăng bỏ thể diện của cha."
Cuối cùng, Lý Hồng Viễn vẫn nói chuyện nhà với Tô Hòa trước.
Lý Hồng Viễn biết chuyện này là ông ta sai, nhưng mà ai chưa từng sai lầm? Hơn nữa, đại nhân vật nào ở Du thành chưa từng nạp vài phòng Di nương chứ?
"Hơn nữa, cho dù chuyện này là ta làm sai, vậy ta cũng chỉ có lỗi với mẹ con. Con từ nhỏ được ta cưng chiều, cẩm y ngọc thực, con không nên chỉ đứng ở lập trường của mẹ con mà cân nhắc."
"Khoảng thời gian này con và mẹ con không để ý tới ta, bà nội con lại muốn ta kéo dài hương hỏa cho Lý gia, hơn nữa thị trường kinh doanh cục diện rối rắm, cha cũng mệt mỏi rồi."
Mặt Lý Hồng Viễn đầy mệt mỏi.
Cũng bởi vì không ai thông cảm với ông ta, cho nên ông ta mới vô cùng thích Trần Nguyễn Linh dịu dàng như nước.