Ra khỏi nhà hàng Tứ Quốc, Tô Hòa cùng Nghiêm Lâm lên xe hơi.
Nghiêm Lâm ngồi vào bên trong xe, liền rút ra một điếu thuốc.
Thấy hắn lại muốn hút thuốc, Tô Hòa rất tự nhiên giơ tay, rút xì gà ra khỏi tay Nghiêm Lâm, sau đó mở miệng, "Đốc quân, tôi có một chuyện muốn nói với ngài."
Thuốc lá trên đầu ngón tay bị cướp đi, Nghiêm Lâm ngược lại không nói gì, chỉ nhìn Tô Hòa một cái.
Tô Hòa cũng không để ý đến ánh mắt của Nghiêm Lâm, cô nói: "Mẹ tôi định ly hôn với cha tôi, mặc dù đây là chuyện nhà, nhưng tôi cũng muốn nói trước với ngài một tiếng."
"Không chỉ là đơn giản nói một tiếng như vậy?" Nghiêm Lâm nhướng mày.
Hắn và Tô Hòa giao chiến mấy lần, không có lần nào là cô thật chỉ "chỉ nói một tiếng" với hắn.
Ánh mắt Tô Hòa thuần lương, "Vốn thật sự chỉ muốn nói một tiếng đơn giản, nhưng Đốc quân đã nói như vậy, hay là ngài cho tôi mượn một phó quan, bảo vệ tôi quay về?"
Nghiêm Lâm liếc Tô Hòa một cái.
Ánh mắt của hắn mặc dù không hề tốt lành, nhưng cũng không phải hung thần ác sát.
Thấy Nghiêm Lâm bị mình trêu đùa, Tô Hòa nhịn không được cười một tiếng.
Thu lại nụ cười, Tô Hòa mới nói tiếp, "Lần này tôi trở về, là muốn nói chuyện ly hôn với cha tôi, ngài còn nhớ vị tiểu thư Trần gia đó không?"
"Bây giờ cô ta mang thai con của cha tôi, sợ là không bao lâu nữa, phải qua cửa Lý gia chúng tôi rồi."
"Mẹ tôi cũng không phải không buông tha cô ta, chủ yếu là thời gian trước Trần gia quả thật quá đáng, mẹ tôi cảm thấy thanh danh của tôi ở Du thành không tốt, hoàn toàn là do Trần gia gây ra, cho nên bà ấy rất tức giận với cha tôi."
Tô Hòa lộ ra vẻ mặt mỉa mai, "Chuyện này cha tôi quả thật hoang đường, tôi trở về nhìn thử xem vị tiểu thư Trần gia này rốt cuộc có thủ đoạn cao thâm gì, ba lần bảy lượt có thể khiến cha tôi mềm lòng với cô ta như vậy."
Nghe lời này, lúc Nghiêm Lâm cau mày, hắn cũng cảm thấy Lý Hồng Viễn rất hoang đường.
Tô Hòa bắt được biểu tình này của Nghiêm Lâm, cô ung dung giương môi.
Thật ra là Tô Hòa cố ý nói cho Nghiêm Lâm nghe, cô muốn cho Nghiêm Lâm biết, lỗ tai của Lý Hồng Viễn quá mềm, người như vậy không thể trọng dụng.
Sớm muộn cũng có ngày Tô Hòa sẽ thay thế địa vị của Lý Hồng Viễn, trở thành tâm phúc trước mặt Nghiêm Lâm.
"Lúc nào cô về?" Nghiêm Lâm mở miệng hỏi.
"Đã mua vé xe lửa chiều mai, chuyện ở đây tôi đã giao phó xong, phải ở lại Du thành hai ngày." Tô Hòa nói.
Nghiêm Lâm không đáp.
Cho đến khi xe lái đến Lý gia, Nghiêm Lâm luôn nhắm mắt dưỡng thần lại mở mắt, sau đó nhàn nhạt nói, "Ngày mai tôi sẽ phái một phó quan trở về với cô."
Nghe lời này của Nghiêm Lâm, Tô Hòa cũng có chút bất ngờ nhìn hắn.
Mới vừa rồi, câu mượn phó quan của Nghiêm Lâm chỉ là nói đùa, bởi vì trước đó mấy ngày Tô Hòa đào hố cho Nghiêm Lâm nhảy xuống, cho nên gần đây Nghiêm Lâm cũng đề phòng cô như kẻ gian.
Tô Hòa cảm thấy Nghiêm Lâm như vậy rất hiếm có, cho nên muốn trêu chọc hắn một chút, không ngờ hắn vẫn đồng ý.
"Cảm ơn Đốc quân." Tô Hòa đem xì gà trong tay trả lại cho Nghiêm Lâm, "Đốc quân ít hút thuốc một chút, không tốt cho thân thể ngài đâu."
Nói xong, Tô Hòa chúc Nghiêm Lâm ngủ ngon một tiếng, sau đó liền rời khỏi buồng xe.
-
Ngày hôm sau, Tô Hòa đang ăn trưa, Nghiêm Lâm quả thật phái một phó quan đến để đưa Tô Hòa trở về Lý gia.
Phó quan này tên là Lương Mộc, lần trước cũng là hắn đến Du thành bảo vệ Tô Hòa mấy ngày.
Thấy Tô Hòa, Lương Mộc cung kính chào cô theo kiểu nhà binh.
Hôm nay Tô Hòa ở Yến Kinh cũng coi như là một đại nhân vật, nhất là danh tiếng của cô trước mặt cảnh vệ của Nghiêm Lâm, vô cùng vang dội.
Nghiêm Lâm mặc dù giữ thân như ngọc, nhưng vẫn có người muốn hắt nước bẩn lên người hắn, nói hắn là quân phiệt mê quyền, tham sắc, dinh thự và nữ nhân không biết nhiều đến cỡ nào.