"Lý tiểu thư, cô đợi ở đây một lát, tôi vào bẩm báo với Đốc quân." Binh lính nói xong, cầm vòng cổ đi vào bên trong Đại lâu.
Không bao lâu sau, binh lính liền đi từ bên trong ra, bước nhanh đến trước mặt Tô Hòa, sau đó nói: "Lý tiểu thư, Đốc quân xin mời."
Tô Hòa nói cảm ơn, sau đó liền theo binh lính vào trong đại lâu Quân chính.
Lên lầu hai, xuyên qua một hành lang thật dài, mới tới được nơi làm việc của Đốc quân.
Tô Hòa gõ cửa, sau khi vào liền gặp được Hoàng đế ba tỉnh Yến Kinh, Nghiêm Đốc quân - Nghiêm Lâm.
Nói Nghiêm Lâm là Hoàng đế của Yến Kinh cũng không quá đáng, bây giờ chính phủ Dân quốc lảo đảo sắp ngã, quân phiệt các cứ, nội chiến liên miên.
Nghiêm Lâm là người có thực lực mạnh nhất trong các Đại quân phiệt, ở Yến Kinh hắn tuyệt đối có tiếng nói.
Tô Hòa đi vào, đầu tiên chú ý đến Nghiêm Lâm, người này khí thế rất phong phú.
Nghiêm Lâm mặc một bộ quân trang màu xám tro, quân trang thẳng tắp, thỏa đáng, càng tôn lên ngũ quan anh tuấn, sâu sắc của hắn.
Thấy Tô Hòa tiến vào, Nghiêm Lâm ngước mắt nhìn lên.
Đôi mắt kia tỏa ra ánh nắng kiêu ngạo, thịnh khí, lúc nhìn người hùng hổ bức người, mang theo khí thế của sấm động.
Có lẽ mấy ngày rồi chưa nghỉ ngơi, râu mọc lún phún trên cằm Nghiêm Lâm, đáy mắt mang theo tia mệt mỏi, cả người tản ra uy nghiêm lẫm liệt.
"Chuyện gì?" Nghiêm Lâm nhìn Tô Hòa, đôi mắt đen nhánh, yên tĩnh thâm thúy.
Nghiêm Lâm ngồi ở địa vị cao, chuyện hắn phải làm rất nhiều, không thể lúc nào cũng giữ vẻ mặt ôn hòa với tất cả mọi người.
Thân phận của hắn không cần phải đi lấy lòng người khác, càng không có thời gian làm vậy, cho nên Nghiêm Lâm mở miệng không hề khách khí.
Tô Hòa biết người cường thế giống như Nghiêm Lâm, nhất định không kiên nhẫn với những câu hàn huyên vô dụng, cho nên ngắn gọn nói rõ ý đồ của mình.
"Đốc quân, tôi là con gái Lý Hồng Viễn, lần này tôi đến là vì chuyện cha tôi nạp Di nương." Tô Hòa mở miệng nói.
Nghe lời này của Tô Hòa, ánh mắt Nghiêm Lâm trầm xuống.
Lý Hồng Viễn mặc dù là người của hắn, nhưng đối phương muốn nạp Di nương, hắn có thể ngăn cản sao?
Trong mắt Nghiêm Lâm, Tô Hòa đến tìm hắn nhất định chính là làm càn, cho nên mi mắt càng thêm ác liệt.
Tô Hòa nhìn ra dáng vẻ Nghiêm Lâm không tốt, cô cũng không hề rụt rè.
"Đốc quân, tôi biết chuyện này không phải chuyện ngài nên quản, nhưng Di nương mà cha tôi nạp không phải con gái nhà tầm thường, cô ta là một tiểu thư nhà thương hộ." Tô Hòa lạnh nhạt nói.
"Nếu là con gái chốn phong nguyệt, cô ta coi trọng tiền tài của cha tôi, tôi cũng đành chịu, nhưng chính lại là thiên kim chân chính, số tuổi còn không lớn hơn tôi bao nhiêu, sao lại đến nhà tôi làm Di nương, chuyện này thực sự rất khả nghi."
"Mẹ tôi là một người thông tình đạt lý, nếu cha tôi thật sự nhìn trúng, muốn mang vào cửa cũng không phải không thể. Người nào nên đụng vào, người nào đụng vào liền phiền phức, cha tôi cũng nên biết."
"Ông ấy là người của Đốc quân ngài, lại có bao nhiêu người chú ý đến chỗ ngồi của ông ấy? Lại có bao nhiêu người muốn từ chỗ ông ấy xuống tay đối phó Đốc quân? Ông ấy nên cẩn thận một chút, không nên tìm phiền phức cho Đốc quân mới phải."
Âm thanh của Tô Hòa không nhanh không chậm, nói ra từng cái quan hệ lợi hại cho Nghiêm Lâm nghe.
Lý Hồng Viễn nạp Di nương nhìn qua như chuyện nhà, nhưng mà bây giờ ông ấy và Nghiêm Lâm ngồi cùng một thuyền, thì tất nhiên việc Lý Hồng Viễn làm không thể nào quá ngông cuồng được.
Nhà mẹ Lý phu nhân không có thế lực gì, vì vậy sau khi Di nương đó được cưới vào cửa, không ai vì Lý phu nhân mà ra mặt.
Lúc Lý Sính Đình bị Lý Hồng Viễn gả đi xa, cũng không ai đứng ra giúp đỡ.
Bây giờ căn cơ Tô Hòa còn yếu, cô không có cách nào cứng rắn với Lý Hồng Viễn, chỉ có thể mượn lực đánh lực, bày ra Nghiêm Lâm trấn áp Lý Hồng Viễn, khuấy động cuộc hôn nhân này, khiến cho Di nương kia không có cách nào vào cửa.