Cho nên khi thấy Tô Hòa không quay phim, Trương Kính Chi rất tức giận, lúc nào cũng chủ động gọi điện thúc giục Tô Hòa.
Nhưng kết quả cuối cùng đều bị Tô Hòa dùng một câu đánh ngược trở lại, "Tôi ngược lại rất muốn quay phim, nhưng không có kịch bản phù hợp, ngài muốn tôi quay lại diễn Mary Sue tiếp sao?"
Trương Kính Chi nhất thời yên lặng.
Thị trường phim ảnh cũng đã dần dị dạng, Tô Hòa quay lại cũng chỉ có thể cầm kịch bản Mary Sue.
Giới điện ảnh cũng không khác lắm với giới truyền hình, những đạo diễn lớn gần đây cũng không hề có hành động gì, cho nên Tô Hòa bây giờ đành phải rơi vào trạng thái không nhận phim
Trương Kính Chi bị Tô Hòa chặn một câu, á khẩu không trả lời được, cuối cùng cũng chỉ có thể nén giận cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong, Trương Kính Chi gọi cho Trần Trung Lỗi, hỏi hắn phim mới chuẩn bị tới đâu rồi.
"Chuẩn bị xong hết rồi, dự tính sang năm quay." Trần Trung Lỗi cười nói, "Sao vậy, anh có hứng thú với bộ phim này của tôi?"
Trần Trung Lỗi và Trương Kính Chi đã hợp tác quay hai bộ phim, hai người họ một người làm đạo diễn, một người làm giám chế.
Chỉ là mỗi lần hợp tác như vậy đều gây ra náo loạn, hai người thường xuyên xuất hiện ý kiến bất đồng, Trương Kính Chi bướng bỉnh, Trần Trung Lỗi lúc quay phim cũng vô cùng nghiêm túc, tình bạn nhiều năm suýt chút nữa cũng vì hai bộ phim này mà rạn nứt.
Nhưng bộ phim vẫn không tì vết phát ra ngoài, là tác phẩm hạng nhất, hai người bọn họ hợp tác khiến cho tiếng đồn rất tốt, phòng vé cũng thu về rất nhiều.
"Ai có hứng thú với bộ phim này của cậu?" Trương Kính Chi tức giận nói.
Hai lần hợp tác trước đã hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ muốn hợp tác với Trần Trung Lỗi của Trương Kính Chi, lần này ông ấy gọi là vì muốn thúc giục Trần Trung Lỗi về vấn đề quay phim.
"Anh gấp như vậy làm gì?" Trần Trung Lỗi dở khóc dở cười, "Phim của tôi tôi cũng không nóng nảy."
Trương Kính Chi không thèm trả lời câu nói của Trần Trung Lỗi, ông xụ mặt nói, "Không phải cậu vừa ý Lâm Nhiễm sao, muốn cô ấy diễn một vai? Nếu như chuẩn bị gần xong rồi, thì nhanh quay đi, cũng sắp gần đất xa trời rồi, thời gian là sinh mạng đó có hiểu không?"
"..." Trần Trung Lỗi.
Anh mới là gần đất xa trời đó? Năm nay hắn chưa tới sáu mươi, vẫn là một đóa hoa có hiểu không?
"Không gấp." Trần Trung Lỗi chậm rãi nói, "Chuyện này có gì mà sốt ruột? Giai đoạn này phải có đủ kinh phí mới có thể quay."
"Không gấp nữa thì người cũng chạy, ngày ngày làm việc vô ích không đâu, hạt giống tốt như vậy mà bị làm hỏng. Trương Kính Chi giống như ăn mấy cân thuốc nổ, đem tức giận từ chỗ Tô Hòa phát tiết với Trần Trung Lỗi.
Trần Trung Lỗi suy nghĩ một hồi, hắn mới nhớ ra người Trương Kính Chi nói là Tô Hòa.
Gần đây Tô Hòa không quay phim, chuyển sang giới người mẫu, được rất nhiều nhãn hiệu trang sức xa xỉ mời, còn thời trang thì đi khắp nơi rồi.
Hai ngày nay truyền thông đều đưa tin thời trang Châu Âu, Tô Hòa là gương mặt Châu Á duy nhất, hơn nữa biểu hiện rất tốt, cũng là giành được một ánh hào quang cho nước nhà.
Thật ra thì Trần Trung Lỗi cũng nhìn trúng Tô Hòa, nhưng không có khoa trương như Trương Kính Chi nói.
Hắn không nhịn được bật cười, "Tôi nói này lão Đại ca..."
"Ai là lão đại ca của cậu?" Trương Kính Chi thở hổn hển, "Tôi còn nhỏ hơn cậu nửa tháng đó."
"Được rồi, lão tiểu đệ." Trần Trung Lỗi.
"..." Trương Kính Chi.
"Phim điện ảnh nhất định sẽ quay." Trần Trung Lỗi mở miệng.
Không đợi hắn nói xong, Trương Kính Chi liền cắt lời, "Vậy nhanh lên, chờ gì nữa? Cậu tranh thủ thời gian một chút, tranh thủ đầu năm quyết định luôn chuyện này, cả ngày quay quay cọ sát, thời gian cậu quay một bộ phim, cũng đủ cho lão tiểu đệ tôi quay một bộ rưỡi."
"..." Trần Trung Lỗi.
Trần Trung Lỗi nổi tiếng là làm việc tinh tế, chậm chạp, năm trước thời gian quá ít, hắn không thể nào đầu óc nóng lên liền kéo người ta bắt đầu làm việc.
Nếu muốn quay phim, trễ nãi một ngày tương đương với ném mấy triệu qua cửa sổ.