Thấy Trần Trung Lỗi gọi đến, Vương Lâm Thâm dùng mắt ra hiệu với Trình Song Song, đối phương bĩu môi, sau đó quấn khăn đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi Trình Song Song điều chỉnh sắc mặt quay lại, Vương Lâm Thâm đã nói chuyện điện thoại xong, hắn tựa đầu vào giường hút thuốc.
Thấy chân mày của Vương Lâm Thâm nhíu lại, tâm tình không tốt, Trình Song Song đi tới, cầm lấy thuốc lá trong tay hắn, sau đó hút một hơi, phun một làn khói vào gò má của Vương Lâm Thâm.
"Thế nào? Trình Song Song ngồi xuống bên cạnh Vương Lâm Thâm, móng tay sơn dưỡng kĩ càng vẽ mấy vòng tròn trên ngực Vương Lâm Thâm, mặc dù cô ta hút thuốc, nhưng âm thanh vẫn nũng nịu như cũ.
"Ai gọi cho anh? Có phải những tiểu yêu tinh khác hay không?" Trình Song Song lại phun một vòng khói thuốc nữa.
Trình Song Song trên màn ảnh đi theo hình tượng thuần khiết, nhưng giờ phút này cô ta lộ nửa vai, áo choàng tắm lỏng lẻo treo trên người, một dáng phóng túng, câu dẫn vô cùng.
Gương mặt thuần khiết, vô tội, cùng với vóc người kiêu ngạo hình thành sự tương phản rõ rệt, tay cô ta kẹp điếu thuốc, chéo chân ngồi bên mép giường, không thèm để ý đến tàn thuốc rơi xuống.
Trình Song Song như vậy lộ ra mấy phần dụ dỗ.
"Đạo diễn Trần gọi, hỏi chuyện loại Lâm Nhiễm." Vương Lâm Thâm đưa tay nắm lấy mặt Trình Song Song, "Vì em, tiểu yêu tinh này, anh cũng sắp đắc tội đạo diễn Trần rồi, tôi nghe ý anh ta, muốn mời Lâm Nhiễm tham gia phim mới."
Nghe đến tên Lâm Nhiễm, đáy mắt Trình Song Song thoáng qua một tia thù hận.
Nếu không phải vì người phụ nữ này, gần đây cô ta cũng sẽ không bị chế giễu lợi hại như vậy, ngai cả Trương Kính Chi cũng công khai vả mặt cô ta trên mạng.
Trình Song Song hung hăng rít một hơi thuốc, ánh mắt càng thêm đố kị.
Trình Song Song dập thuốc ở cái gạt tàn đầu giường, sắc mặt u ám như sắp nặn ra nước.
"Cô ta ngược lại rất được cái lão gia thích." Trình Song Song cười lạnh một tiếng, "Một Trương Kính Chi không đủ, bây giờ lại đến một vị Trần Trung Lỗi, công phu không tệ."
Vương Lâm Thâm nhớ đến gương mặt đó của Tô Hòa, híp mắt không nói gì.
Nam chủ trong phim mới của Trần Trung Lỗi có lẽ là hắn, nếu như Lâm Nhiễm này cũng vào đoàn phim... Vậy thì thật có ý tứ.
Vương Lâm Thâm đã bắt đầu tính toán làm sao xuống tay với Lâm Nhiễm, nhưng khiến hắn không ngờ tới chính là, loại Tô Hòa không chỉ khiến Trần Trung Lỗi bất mãn, chuyện này còn gây ra náo động rất lớn trên mạng.
Tô Hòa biểu hiện rất kinh diễm ở 《 Nhất xuất hảo hí 》, không ít người quan đếm trận bán kết của Tô Hòa.
Những người này căn bản không phải fan của 《 Nhất xuất hảo hí 》, chẳng qua ở trên internet nhìn thấy biểu diễn của Tô Hòa, một đám người bị diễn xuất của cô rung động, còn có một phần lớn là fan nhan sắc của Tô Hòa.
Mọi người còn tưởng rằng Tô Hòa sẽ trở thành hắc mã cuối cùng, sau đó thẳng tay đoạt được chức quán quân của 《 Nhất xuất hảo hí 》, không ngờ chỉ mới tới trận bán kết đã bị người ta dập chết.
Diễn xuất của Tô Hòa tốt hơn, hơn nữa còn có hào quang của fan hâm mộ, không ít người bắt đầu nghi ngờ sự lựa chọn của Vương Lâm Thâm, cảm thấy chuyện này rất đáng ngờ.
Lần này khí thế của dư luận dồn dập, tất cả đều nhằm vào Vương Lâm Thâm, rất ít người còn chỉ mũi dùi về phía Trương Thỉ và tổ tiết mục, nhưng vẫn là Vương Lâm Thâm thất thủ trước.
khống chế dư luận, chỉ cần là bình luận bất lợi với Trương Thỉ, đều bị nó xóa, bởi vì lần này Tô Hòa chỉ muốn đánh Vương Lâm Thâm, cô không muốn liên lụy đến người vô tội.
"Lúc cần người ta thì đường mật ngọt ngào, không cần người ta liền nhốt vào phòng tối nhỏ." một bên chuyển hướng dư luận, một bên than vãn Tô Hòa.
"Bớt đi, cho dù có cần cậu hay không, tôi cũng không thể gọi cậu là Tiểu Điềm Điềm (Ngọt ngào nho nhỏ)!" Tô Hòa vô tình nói với .
"Hữu sự chung vô diễm, vô sự hạ nghênh xuân." hung hăng mở miệng, "Cô vô tình, cô vô nghĩa, cô cố tình gây sự!"
Hữu sự chung vô diễm, vô sự hạ nghênh xuân: Ý của câu thành ngữ này chỉ việc người khác có việc cần mới tìm tới mình, không có việc cần thì vứt bỏ mình một nơi.
Tích cũ:
Câu thành ngữ: Hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân là một câu thành ngữ rất hay của Trung Quốc. Chung Vô Diệm và Hạ Nghênh Xuân đều là hai nữ nhân của Tề Tuyên Vương. Tuyên Vương vốn là một vị vua ham chơi, ít quan tâm triều chính nên dẫn đến tình cảnh quan lại kết bè kết đảng, làm rối loạn triều cương. Dân chúng nước Tề khi ấy phải lâm vào cảnh lầm than cơ cực. Lúc bấy giờ nàng Chung Vô Diệm lại vang danh là một kỳ nữ văn võ song toàn, học thức uyên thâm mà lại còn tinh thông binh pháp. Thấy vậy, Tuyên Vương mới mời nàng về giúp đỡ cai quản triều chính. Song vì ham mê nhan sắc của nàng, ông bèn lập nàng làm Vương hậu.
Chung hậu thay Tuyên Vương cai quản việc triều chính rất tốt. Những việc quốc gia đại sự Tuyên Vương đều ỷ lại vào nàng, còn ông thì chỉ ham chơi. Sau này vì trên mặt nàng xuất hiện cái bớt đỏ khiến nhan sắc của nàng xấu đi mà Tề Tuyên Vương đối xử lạnh nhạt với nàng và say đắm một người con gái khác là Hạ Nghênh Xuân. Vì Tuyên Vương Bất tài vô dụng nên việc trị quốc đều nhờ cậy vào Chung hậu, ông không dám phế bỏ ngôi Vương hậu của nàng. Mỗi khi quốc gia có việc nguy cấp ông lại chạy đến tìm Chung Vô Diệm, còn khi bình thường vô sự thì lại vui vẻ ái ân với nàng Hạ Nghênh Xuân. Cũng từ tích này mới có câu: "Hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân".