"Người đâu, chuẩn bị nước nóng, hầu hạ công tử tắm rửa thay quần áo." Thanh Sanh cất giọng phân phó.
Lý Giám giữ chặt tay hắn không buông: "Làm sao Xán Nhược lại thế này?"
Thẩm Xán Nhược cúi đầu, liếc mắt, nhàn nhạt nhìn vết máu loang lổ trên áo: "Không có gì, máu người khác thôi."
"Bạch Thiên Hạc hắn. . . . . ."
"Chết rồi." Thẩm Xán Nhược nói: "Hắn dùng sai kiếm pháp. Nếu dùng võ khi đánh với Thiên Cơ, sau chiêu, vì nội lực của ta không nhiều nên chắc chắn sẽ thua. Nhưng hắn lại lựa chọn Chiêu Vân Kiếm Pháp."
"Chiêu Vân Kiếm pháp không phải độc bộ võ lâm tuyệt học sao?"
"Tuy là tuyệt học, nhưng người sử dụng khác nhau nên có khoảng cách rất lớn. Chỉ vì kiếm pháp này nhìn như đa tình, kì thực vô tình. Hắn cố tình phạm vào đại kỵ, vì vậy bại do chính hắn."
Đang nói chuyện, Thanh Sanh đã sắp xếp dụng cụ tắm rửa, đặt một cái bình phong ở xa.
Thẩm Xán Nhược đỡ Lý Giám tới bên giường: "Thanh Sanh, chăm sóc Khang vương cho tốt."
Thanh Sanh dứt khoát, cười hì hì đi tới.
Thẩm Xán Nhược xoay người đi vào sau bình phong, ánh đèn chập chờn, bóng người mờ ảo. Lý Giám thấy động tác cởi áo tháo dây của hắn, không khỏi miệng đắng lưỡi khô, nơi bị thương nóng như lửa đốt. Thanh Sanh che miệng cười trộm, nói nhỏ: "Nô tài làm chuyện này có hợp ý Khang vương không?"
Lý Giám trừng mắt liếc hắn một cái, lại vội vàng thả tầm mắt lên bóng người ở đó, tai nghe tiếng nước chảy xuống, so với trần truồng càng thêm hoạt sắc sinh hương, lúc này mây che sương mù càng làm cho người ta suy nghĩ lan man.
"Lý huynh, ta có một chuyện muốn hỏi."
Lý Giám tập trung lại: "Xán Nhược hỏi gì? Sao phải nói với ta những lời lễ nghi này, có lời gì cứ việc nói là được."
"Tâm nguyện lớn nhất cuộc đời này của Lý huynh là gì?"
Lý Giám cất cao giọng nói: "Bốn biển thái bình, vĩnh viễn không có chiến tranh."
Im lặng một lúc lâu, ngay cả tiếng nước cũng dừng lại.
"Xán Nhược. . . . . ."
"Ta hiểu."
Lý Giám không kịp phản ứng, chợt nghe thấy bóng người sau bình phong cầm quần áo đột nhiên nhảy lên, xoay người một cái đã mặc xong quần áo, biến mất ở màn cửa bên ngoài: "Lý huynh chớ lo, ta chỉ muốn im lặng suy nghĩ, sẽ về muộn một chút."
Thanh Sanh nhìn thấy trợn mắt hốc mồm, trước kia chỉ nghe nói công phu của Thẩm công tử rất cao, hôm nay thấy trình độ biến mất này, mới chính xác hiểu cái gì gọi là chân nhân không lộ mặt. Chỉ là. . . . . . Hắn quay đầu lại hỏi chủ tử có sắc mặt hơi khó coi: "Khang vương, hình như Thẩm công tử chưa mặc y phục đầy đủ. . . . . ." Hắn thức thời câm miệng đúng lúc, trên mặt Lý Giám đã không thể dùng từ khó coi để hình dung.
Nhất định là Xán Nhược có chuyện che dấu. Lý Giám nhăn trán, đập phá vô cớ.
Thanh Sanh đang buồn bực, chợt nghe tiếng gì đó bị vỡ, tiếp theo bình phong cũng giống như bị cuốn vào trong lốc xoáy, lập tức biến thành một đống mảnh vụn. Lần này hắn sợ hãi không nói lên lời.
Khi Thẩm Xán Nhược trở về, đã là buổi sáng ngày thứ hai, tóc hắn buông xuống dưới, hiển nhiên là tối hôm qua sau khi đi cũng không để ý. Thanh Sanh vừa thấy, kéo hắn vào bên trướng: "Công tử khiến Khang vương thật lo lắng, chờ một đêm cũng không chợp mắt. Trời mới hứng sáng lại bị đám tướng quân vây lấy không có tí rảnh rỗi nào, ai, Khang vương đúng là khổ cực."
"Lúc ra khỏi doanh trại có chuyện gì sao?"
Thanh Sanh tay chân nhanh nhẹn bưng nước và khăn lông tới, hầu hạ hắn rửa mặt thay quần áo: "Còn không phải là tình trạng binh lính bất mãn không được thể hiện tài năng trên chiến trường, lại nghe nói quân lương bị cướp, lòng người bàng hoàng nên muốn gây chuyện sao."
Thẩm Xán Nhược ngồi trước gương, Thanh Sanh cầm cây lược gỗ tỉ mỉ chải mái tóc dài của hắn: "Công tử, Khang vương để ý công tử, cho nên rất nhiều chuyện trong quân cũng không muốn công tử thấy rõ ràng. Địa vị đại vương của người cũng không ngồi được ổn định, người có dã tâm đều muốn gây rắc rối, kéo người xuống ngựa, lúc này, nếu như công tử không giúp đại vương, chỉ sợ. . . . . ." Hắn thở dài.
"Thanh Sanh," Thẩm Xán Nhược nhìn thiếu niên gầy yếu trong gương: "Ngươi thật trung thành với Khang vương."
Thanh Sanh cười nhẹ một tiếng: "Tiểu nhân chỉ là nô tài, cũng chỉ có thể trung thành. Nhưng công tử thì khác. Nếu Khang vương có được công tử, có thể nói là như hổ thêm cánh."
Thẩm Xán Nhược nói: "Ngươi đề cao ta quá rồi."
"Không phải!" Thanh Sanh kích động nói: "Công tử mới là người đặt thấp địa vị của mình ở trong lòng Khang vương ──"
"Ngươi không cần nói nữa." Thẩm Xán Nhược đứng lên, nâng tay cầm tóc, tùy ý dùng ngọc trâm búi lại.
Thanh Sanh bị quăng ở một bên, lặng lẽ nhìn sắc mặt hắn, dường như hơi giận. Lòng hắn nói: Rốt cuộc Khang vương làm chuyện gì khiến công tử khó chịu nhỉ? Hắn thấy Thẩm Xán Nhược muốn vén rèm đi ra ngoài, vội vàng nói: "Công tử, bên ngoài bây giờ binh lính rất kiêu ngạo, mạnh bạo, Khang vương đã hạ lệnh đồng chặt doanh trại, khóa cổng thành, không có lệnh bài của đại vương, không ai có thể tự do ra vào."
Thẩm Xán Nhược dừng lại, cười lạnh nói: "Ta muốn đi ra ngoài còn phải cần lệnh bài sao?"
Thanh Sanh không còn nhìn thấy bóng hắn, ngã trên ghế: "Lần này thảm rồi, ta lại để cho công tử đi mất, Khang vương không phải sẽ chém ta thành thịt nát sao."
Lúc này bên trong trướng của Lý Giám, không khí rất khẩn trương, mọi người đều giương cung bạt kiếm. Một bên la hét muốn tấn công phương Nam, một bên mắng lại ngay cả lương thảo cũng không có thì khởi binh như thế nào. Đều xuất thân từ nhà binh, giọng nói người này so với người khác còn to hơn. Lý Giám xoa huyệt thái dương đang có cảm giác hơi đau, cho Lục Hồng Thành một ánh mắt.
Lục Hồng Thành ngầm hiểu, ra vẻ kinh hoảng: "Khang vương, người sao vậy, vết thương thế nào rồi?"
Lý Giám thầm vận khí, ngực rỉ ra vết máu, hắn phất tay một cái: "Ta không sao, mọi người tiếp tục thảo luận đi."
Lục Hồng Thành phối hợp nói: "Điều này sao có thể được, mau truyền quân y!"
Thị tỳ hốt ha hốt hoảng chạy đi, chúng tướng thấy tình trạng này cũng chỉ xin được cáo lui trước.
Sau khi cho người đi hết, Lý Giám chợt ngồi dậy: "Thanh Sanh."
Thanh Sanh vừa tiến đến liền quỳ rạp xuống đất: "Khang vương, nô tài vô dụng, công tử vừa mới trở lại một lúc. . . . . ."
"Bây giờ ở đâu?" Lý Giám nhấc vạt áo hắn lên.
"Lại. . . . . . Lại đi rồi. . . . . ."
Lý Giám cực kỳ tức giận, đẩy hắn ngã trên mặt đất: "Phế vật vô dụng!" Hắn vung ống tay áo, đi ra ngoài.
Lục Hồng Thành kéo lại: "Khang vương, không thể!"
Lý Giám trừng mắt: "Nếu không buông tay, ta sẽ xử trí theo quân pháp." Hắn vận khí, đánh văng ra, rời khỏi quân trướng bằng tốc độ nhanh nhất. Thành Hoài Đô nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, Lý Giám không muốn bại lộ hành tung, chỉ đành phải vận dụng khinh công tránh thoát kiểm tra trong quân. Cứ như vậy, vết thương trên ngực hắn lại vỡ toang ra lần nữa. Hắn dùng tay che, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, nhưng không thấy được bóng dáng quen thuộc đó. Tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, ngay lúc ý thức chìm vào bóng tối trước một giây, dường như hắn nghe được một tiếng:"Lý huynh".
Sau khi hắn ra khỏi doanh trại, Thẩm Xán Nhược liền đi theo phía xa xa, thấy vẻ mặt hắn không tốt, mới không nhịn được xuất hiện cứu.
Hắn ôm Lý Giám về quân trướng, dien.dan,jle.quyd/on Thanh Sanh thấy, cả kinh kêu lên: "Công tử, Khang vương người ──"
"Vết thương nứt ra, mau truyền quân y."
Thanh Sanh còn sững sờ, hắn hét to: "Nhanh đi!" Lúc này mới nhanh chân chạy đi.
Thẩm Xán Nhược cúi đầu nhìn người hôn mê, tay vuốt ve gương mặt hắn, trong lòng suy nghĩ như nước thủy triều.
Bất tri bất giác, hắn thì thầm ra tiếng: "Huynh vẫn luôn dối gạt, lợi dụng ta sao?" Vẻ mặt hắn yếu đuối giống như muốn khóc lên, chậm rãi móc từ trong lòng ngực ra một đồ vật ống tròn trạng đồ, đặt ở bên gối Lý Giám.
"Chỉ mong huynh đạt được tâm nguyện, tạo ra thái bình thịnh thế."
Hắn gỡ lệnh bài bên hông Lý Giám xuống, xoay người đi ra ngoài.
Thanh Sanh dẫn quân y chạy tới, va vào người hắn, sửng sốt hỏi: "Công tử lại muốn đi ra ngoài?"
Thẩm Xán Nhược không để ý hắn, đi thẳng.
Thanh Sanh mơ hồ cảm thấy lo lắng. Hai ngày qua Thẩm Xán Nhược vẫn là lạ, luôn biến mất không thấy bóng dáng, nhưng vẫn trở về. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, kéo quân y vào bên trong trướng, vẫn nên cứu Khang vương trước thôi.
Thẩm Xán Nhược cố kiềm chế mong muốn quay đầu lại của mình, nhảy lên ngựa, tay cầm lệnh bài, chạy một mạch ra khỏi Hoài Đô.
Bầu trời đen như mực, trăng sao thưa thớt, chỉ thấy một người cưỡi ngựa cô tịch, như lạc đàn.
Phía sau hắn, thành Hoài Đô yên tĩnh trong đêm, trừ phía Tây Nam có ánh lửa mơ hồ, hơi khác với ngày thường.
Không bao lâu, bên trong thành, tiếng trống dậy lên như sấm, binh lính rối rít chạy ra khỏi lều, tay chân luống cuống cầm binh khí lên.
Chiến tranh, bắt đầu.