Thiên Ân đứng một bên, chú mục nhìn nam nhân đang nằm trên giường. Sắc mặt của đối phương vẫn tái nhợt như trước. Đôi môi khô khốc. Mái tóc xơ xác rối loạn. Rõ ràng bộ dạng vẫn khó coi như vậy nhưng lại khiến y thấy có điểm khác biệt.
Đến khi nhìn vào đôi mắt của đối phương, Thiên Ân mới phát hiện ra điểm khác biệt kia từ đâu mà có. Đôi mắt luôn trống rỗng âm trầm của cậu ta hiện trở nên sáng rực lại sinh động, bên trong tựa hồ ẩn chứa một ngọn lửa đang lập loè cháy.
Trong khi Thiên Ân đang quan sát Nguỵ Nhã, thì Nguỵ Nhã cũng đồng dạng đánh giá y.
Gen của dị tộc quyết định màu da cùng hoa văn trên người. Màu sắc của hoa văn cũng không giống nhau. Vì vậy nên ấn ký dị tộc đánh dấu trên bầu bạn giúp người khác biết được dị tộc của họ là ai.
Nguỵ Nhã không rời mắt nhìn nam nhân đối diện. Vóc người thon dài, làn da trắng nõn lại không nhược, càng làm nổi bật lên hoa văn màu đen trên người. Mái tóc dài màu bạch kim suôn mượt như thác nước sáng lấp lánh dưới ánh trăng, được buộc hờ hững bằng một sợi dây. Nhìn tới sợi dây không khác dây thừng là mấy kia, Nguỵ Nhã có xúc động muốn tháo xuống, thật phá mỹ quan quá rồi!
Đôi mắt phượng xinh đẹp, tròng mắt nhạt màu tựa lưu ly, lông mi vừa dài lại dày. Sóng mũi cao thẳng, phối với đôi môi mỏng hồng nhuận.
Nguỵ Nhã càng nhìn càng cảm thấy...... tự tin về nhan sắc của cậu bị tuột dốc thê thê thảm thảm!!!
Sinh ra có bộ dáng yêu nghiệt như vậy, ngươi là yêu quái chứ không phải là dị tộc nữa rồi!!!
Rốt cuộc cũng biết tại sao Thiên Ngọc lại xinh đẹp đến như vậy.
Nguỵ Nhã đoán chừng nếu người như Thiên Ân xuất hiện trong kiếp sau của cậu, đảm bảo có không ít người muốn xin gen của y để thụ tinh trong ống nghiệm.
Nhưng mà đúng là không thể phủ nhận việc nhìn thấy thông qua ký ức so với tận mắt nhìn thấy người thật quả là cách biệt xa xa vạn dặm. Quan trọng hơn là Nguỵ Nhã lúc trước chán ghét dị tộc, vậy nên không cần hỏi lý do trong ký ức đều là những hình ảnh mơ hồ rời rạc.
Cả hai người cứ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không ai lên tiếng, không khí dần có chút quỷ dị.
Thiên Ngọc chần chờ đứng ở cửa, không biết có nên vào hay không. Đối với chuyện mẫu phụ khỏi bệnh, nhóc cũng không lập tức vui mừng. Đây là hoạ hay là phúc vẫn còn chưa biết đâu. Ban nãy nhóc nghe đám người ngoài kia bàn tán, có khi mẫu phụ nhóc trở nên tỉnh táo lại không muốn nhận cha con nhóc. Dù sao thì mẫu phụ trở thành bầu bạn của cha cũng là khi đối phương thần trí không tỉnh táo.
Mẫu phụ trước đây khi phát giận thì chỉ cần đánh nhóc một trận, hoặc là đập vỡ vài món đồ đạc, rồi thì lại trở về trạng thái thất thần ngồi yên trong nhà. Nhưng một người thanh tỉnh một khi bất mãn hay nổi giận, có rất nhiều phương pháp để ra tay, hoặc là nhân lúc cha cùng nhóc vắng nhà mà bỏ trốn không chừng.
Thiên Ngọc không thích Nguỵ Nhã, thậm chí còn hận cậu đối xử tệ bạc với cha con nhóc. Nhóc cũng từng nghĩ mẫu phụ không xứng với cha. Thế nhưng thử tưởng tượng người đứng bên cạnh cha là một người khác, nhóc lại thấy phi thường khó chịu. Có lẽ là do huyết mạch tương liên, nhóc dù có hận đến mấy thì cũng không muốn rời đi nam nhân đã sinh ra mình.
Thiên Ngọc nắm chặt tay lại như thể quyết tâm, gương mặt nhỏ nhắn mang biểu tình lạnh nhạt như phiên bản thu nhỏ của Thiên Ân, sải bước đến bên cạnh giường, nhỏ giọng gọi một tiếng "Mẫu phụ."
Nguỵ Nhã nhìn một lớn một nhỏ song song đứng, thầm than chính mình sinh cũng khéo thật, phiên bản tiểu Thiên Ân thật không sai. Nếu không phải Thiên Ngọc có vài nét giống cậu, cậu còn ngỡ đây là nhân bản luôn rồi.
...... Sống lâu như vậy, cuối cùng cũng có một gia đình thuộc về chính mình a.
"Thật xin lỗi." Thanh âm khô khốc lại có chút cứng nhắc vang lên, đánh tan bầu không khí im ắng.
Thấy Thiên Ân cùng Thiên Ngọc đều nhìn mình, Nguỵ Nhã tưởng cả hai không nghe rõ, thế nên lặp lại một lần nữa "Thật xin lỗi, thời gian qua, đều là ta không tốt."
Nguỵ Nhã chưa từng xin lỗi bất kỳ ai, bởi vì cậu từ khi sinh ra luôn đeo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, những việc cậu không nắm chắc thì sẽ không làm, bởi vậy nên cậu rất ít khi phạm sai. Thế nhưng hiện tại, cậu muốn xin lỗi hai người trước mặt.
Cho dù Thiên Ân ban đầu chọn cậu làm bầu bạn là vì bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể phủ nhận y đối với cậu không tệ. Tuy không ôn nhu hay luôn thờ ơ lạnh nhạt thì chí ít y cũng cho cậu một nơi dừng chân, một chỗ che mưa che nắng, cơm áo vô lo. Hơn nữa cũng sẽ dành dụm tài sản ít ỏi để mua thuốc cho cậu, đáp ứng những yêu cầu vô lý của cậu.
Nguỵ Nhã không dám khẳng định bản thân về sau có thể yêu Thiên Ân hay không. Vả lại, cậu cũng không dám chắc y đối với cậu là nghĩa vụ hay là xuất phát từ tình cảm. Chuyện tương lai cứ để tương lai rồi tính đi.
Hiện Nguỵ Nhã chỉ biết, nếu đối phương không vứt bỏ cậu, cậu nguyện ý dùng cả đời để bảo hộ tổ ấm bé nhỏ của mình.
Nghĩ lại thì đánh cược vào một thứ không đoán trước được kết quả, cảm giác cũng không tệ lắm. Tình huống xấu nhất thì cậu bị đuổi ra khỏi nhà, sau đó một thân một mình đi khắp nơi thám hiểm là được. Không tin dựa vào kinh nghiệm chiến đấu của cậu, muốn sống một mình cũng không được.
Thiên Ân đã nghĩ một khi bầu bạn hết bệnh, nếu không phải mất hết ký ức về đoạn thời gian bị bệnh thì cũng là sống chết không thừa nhận cùng mình có quan hệ. Không ngờ tới lời đầu tiên đối phương nói lại là xin lỗi.
Ấn tượng của Thiên Ân hơi thay đổi. Y không biết Nguỵ Nhã trước khi bị bệnh là người như thế nào, cũng chưa từng tò mò muốn biết. Quan hệ giữa cả hai cũng không giống như những đôi khác, không như Sa Dực cùng Lê Diệp Anh là vừa gặp đã yêu, hay như Niệm Y cùng Phó Quân vẫn thường khắc khẩu nhưng lại quan tâm lẫn nhau. Trên thực tế, chỉ cần Nguỵ Nhã không gây ra sự tình nghiêm trọng thì y sẽ không quản.
Quan hệ hợp tác, Thiên Ân nghĩ như vậy. Nguỵ Nhã sinh con cho y, y bảo hộ cho cậu. Theo như hiệp ước giữa dị tộc cùng nhân loại thì mối quan hệ này thật sự không có gì sai.
Nhưng mà......
Thiên Ân hạ mắt nhìn nam nhân gầy yếu nằm trên giường, cảm giác như chỉ cần một tay của y cũng đủ để bóp nát xương của đối phương, chân mày hơi nhíu lại. Trước đôi mắt kinh ngạc của Nguỵ Nhã, y đem cậu bế lên.
Cậu bị bế lên! Còn là bế kiểu công chúa a a a!!!
Nguỵ Nhã còn chưa kịp phun tào thì đã phát hiện ra điểm không thích hợp. Bước chân của dị tộc trầm ổn hữu lực như cậu tưởng tượng, nhưng nhịp điệu cũng khoảng cách mỗi bước đi lại không bình thường. Đối phương di chuyển cứng nhắc không khác nào người máy!
Ngẫm lại thì nhà của họ sao lại nghèo như vậy, Nguỵ Nhã không tin một người có bề ngoài đẹp không góc chết như Thiên Ân lại không phải mang gen ưu việt. Thể lực, trí tuệ hay vẻ bề ngoài đa phần đều do gen quyết định. Cũng giống như trong tương lai, Ngụy Nhã sinh ra đã mang gen cấp S, vậy nên thể thuật hay tinh thần lực của cậu đều đạt cấp S cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên.
Nếu là người sở hữu gen ưu việt, vậy thì khả năng săn bắt biến dị thú của y khẳng định là không tồi đi? Nhưng một khi đúng như vậy thì...... Nguỵ Nhã nhìn quần áo đã bạc màu mà cả ba đang mặc, thật sự không thua mớ giẻ rách là mấy. Điều này chứng minh cho cái gì? Là đời sống kinh tế khó khăn a!
Nguỵ Nhã không thể không nghi ngờ chân của dị tộc từng bị thương nặng, sau khi lành lặn lại không tránh được việc để lại di chứng. Chuyện này làm ảnh hưởng đến việc săn bắt của y.
Đúng rồi! Chính là như vậy! Nghĩ lại thì một dị tộc xinh đẹp như vậy vốn nên có cả đám người xếp thành hàng dài tranh giành muốn làm bầu bạn của y, sao có khả năng cơ hội lại rơi xuống người một tên nửa tỉnh nửa điên như cậu chứ?!
Thiên Ngọc nhìn cha bế mẫu phụ rời đi, mới có chút mất tự nhiên đuổi theo sau đuôi. Vừa rồi nếu nhóc không phải nghe lầm, nam nhân kia đã nói xin lỗi! Không phải là mắng chửi hay sỉ nhục bọn họ như thường lệ mà là xin lỗi! Nhóc cảm thấy bản thân chưa bao giờ gặp phải tình huống hoang mang đến vậy. Chuyện xảy ra hôm nay thật nhiều, nhất thời có chút khó mà tin tưởng được.
~Tiểu kịch trường~
Nguỵ Nhã: "Ta muốn bế ngươi một lần..."
Thiên Ân: "..."
Nguỵ Nhã: "... bế kiểu công chúa!"
Thiên Ân: "..."
Nguỵ Nhã: "Đi mà! Nha~ một lần thôi!"
Thiên Ân: "Thiên Ngọc."
Thiên Ngọc: "Cha???"
Thiên Ân: "Mẫu phụ muốn bế ngươi."
Nguỵ Nhã & Thiên Ngọc: "..."
~Tác giả có lời muốn nói~
Mỹ công x cường thụ là chân ái!