Từ ra cổng thành bắt đầu tính, bọn họ đi ước chừng đã được hai giờ đồng hồ, càng đi về phía trước thì khung cảnh càng thêm hoang vắng, có loại ảo giác trên thế gian chỉ còn mỗi nhóm người bọn họ còn tồn tại. Một bên đường đã có dấu hiệu sa mạc hóa, đến nỗi mặt đất đang dẫm dưới chân cũng chỉ thấy toàn là đá cát trộn lẫn chiếm đa số.
Điều khiến nhân tâm bất an lúc này chính là mặt trời dù đã lên cao nhưng sương mù lại một chút dấu hiệu tiêu tán vẫn không có, ngay cả ánh mặt trời cũng bị màn sương che chắn, nhìn lên thời điểm còn thấy được một vật hình tròn màu vàng nhạt ẩn hiện trên nền trắng, hoàn toàn không còn chói mắt đến độ nhìn không rõ như lúc thường.
Lôi kéo cổ áo vây lên hảo, còn chưa được một lúc liền xả cổ áo, cứ vậy lặp đi lặp lại vài lần, Lê Diệp Anh liền bị bức cho nóng nảy "Cái quỷ gì thời tiết a?! Nóng không nóng, mà lạnh cũng không lạnh, đã vậy không khí còn ẩm ướt, còn muốn để người ta sống không đây?!"
"Không muốn bị bệnh thì kéo cổ áo kín lại." Phó Quân nhắc nhở một tiếng, mặt sớm đã không trang nổi ôn hòa như ngày thường, đều tỏ vẻ ta đây đang rất khó chịu, đừng có ồn ào.
Lê Diệp Anh không thuận theo "Nhưng mà kéo kín lại rất bức bối khó chịu."
"Ngươi muốn bị bệnh hay là chịu đựng nhất thời khó chịu thì tùy ngươi, đến lúc đó đừng tới chỗ ta than khóc." Phó Quân uy hiếp nói.
"Hảo đi, ta đây kéo kín là được rồi." Lê Diệp Anh không cam tâm tình nguyện kéo kín cổ áo xong, cảm giác không khỏe lập tức tăng vọt, lúc này mới nhớ tới người vẫn luôn mặt không đổi sắc bên cạnh, ngạc nhiên hỏi "Ngụy Nhã, ngươi từ nãy đến giờ vẫn im lặng không rên một tiếng a, ngươi không thấy khó chịu sao?"
Dời mắt khỏi việc quan sát địa hình, Ngụy Nhã liếc mắt nhìn Lê Diệp Anh, khinh phiêu phiêu đáp "Ngươi nói ít liền hảo."
"A?" Lê Diệp Anh ngốc dạng nhìn qua.
"Ngươi không để ý đến nó thì cảm giác tồn tại của nó sẽ càng thu nhỏ."
"Oa, là vậy nga! Hèn chi ta cứ thấy càng lúc càng bức bối!"
"..." Sa Dực bất lực, thấy bầu bạn nhà mình đúng là vẫn nên đem theo bên người mới tốt, này ngốc bức nói hắn có khả năng bị người khác lừa bán cũng không khiến người ta kinh ngạc.
Trẻ nhỏ dễ dạy, Ngụy Nhã không thấy bản thân dùng ánh mắt trưởng bối nhìn Lê Diệp Anh có chỗ nào không thích hợp. Dù sao đã sống qua hai đời, trong mắt cậu những người này đương tiểu bối là không sai. Đương nhiên cậu không đem lão công nhà mình trộn lẫn trong đám choai choai kia. Vì sao có sự khác biệt à? Ngụy Nhã tỏ vẻ chỉ cần nghĩ đến việc bị một người đáng tuổi hài tử của mình áp, cậu nhất định sẽ không bình tĩnh nổi!!! Khẩu vị quá nặng, Ngụy tướng quân mới không thèm thừa nhận đâu!
Nghĩ đến đây, Ngụy Nhã bất giác ai oán "Vì cái gì ta lại già như vậy chứ?"
Thiên Ân trầm một gương mặt nhìn Ngụy Nhã, khóe miệng hơi trừu, nhưng bởi vì biên độ quá nhỏ nên khó phát hiện ra.
Bầu bạn của y lại đang phát bệnh cái gì đây? Già sao? Cái gương mặt thật dễ nhầm lẫn là nam sinh kia tự nhận là già? Thật muốn sờ trán xem đối phương có phải bị nhiệt đến hỏng đầu rồi không.
"Đậu má, ngươi dám nói mình già? Một đám nhóc đều kêu người khác là thúc thúc, chỉ duy nhất một mình ngươi được kêu là ca ca, ngươi bảo mình già vậy chúng ta này đó là lão bất tử?!" Phó Quân nghe được trắng mắt nói.
Ngụy Nhã hắc tuyến. Nam nhân lại cùng nữ nhân giống nhau so đo chuyện xưng hô như vậy thật sự hảo sao? Không phải nam nhân càng thích được người khác công nhận mình đã trưởng thành hơn à? Cũng đâu phải cậu dụ dỗ đám nhóc kia kêu mình là ca ca!
Đứa nhỏ nào đó đã khởi xướng việc kêu Ngụy ca ca đang đánh cái đại hắt xì, còn tưởng chính mình bị cảm rồi.
Phía trước từng là một cái cường đại nam nhân, còn là cái thẳng tắp thẳng tắp nam nhân, chỉ vì bất đắc dĩ mới trở thành kẻ bị áp, Ngụy Nhã tỏ vẻ cậu thật không lý giải nổi tâm tư của những người thuần , lối tư duy căn bản không cùng một lộ tuyến.
"Ngươi hướng ta tạc mao cũng vô dụng, ta sẽ không thuận mao đâu." Ngụy Nhã quay sang Niệm Y "Bầu bạn của ngươi sắp biến thành nhím rồi, quản hảo hắn đi."
Niệm Y cười trừ, vừa mới kéo lại Phó Quân đã bị người ta quay lại trút giận "Ai cần ngươi thuận mao?! Ngươi mới tạc mao, cả nhà ngươi đều tạc mao!!!"
"Nhà ta còn không phải bao gồm ngươi à." Vô duyên vô cớ bị gây sự, Niệm Y khinh bỉ đáp lại.
"Ngươi......"
"Im lặng." Một đạo trầm thấp âm thanh vang lên, toàn trường lập tức trở về yên tĩnh. Phó Quân một bụng khí vừa tính mở miệng đáp trả Niệm Y bị một câu của Thiên Ân nghẹn trở về. Không có cách, Thiên Ân áp suất thấp không phải nói giỡn, đáng sợ thật sự.
Ngụy Nhã âm thầm giơ ngón cái về phía Thiên Ân. Làm tốt lắm! Huynh đệ, cứ tiếp tục phát huy!
"Người đều bị thời tiết bức cho nóng nảy a, cũng không biết động thực vật như thế nào?" Hoàn toàn không thấy chột dạ khi kẻ gây chuyện vừa nãy là mình, Ngụy Nhã lơ đãng nói, lại như không để ý mà tiếp tục quan sát cảnh sắc trên đường.
Ngụy Nhã thanh âm không lớn nhưng dị tộc thính giác tốt hơn nhân loại đi gần bọn họ đương nhiên đều nghe được rõ ràng, không khí áp lực lên trông thấy.
"Xùy, mọi người đều đang đi làm nhiệm vụ, không nghĩ tới lại có người rãnh rỗi đến độ thừa hơi sức lo cho đám động thực vật biến dị." Triệu Yến che miệng cười nói "Quan tâm chúng nó như vậy, còn chẳng bằng vào rừng sống có phải càng tiện thêm không?"
"Còn không phải là lo sợ đám biến dị công kích sao? Này nha, dù gì cũng là lần đầu tiên người ta nâng gót ngọc ra ngoài thu lương, không tránh khỏi có điểm sợ hãi, ngươi cũng nên thông cảm thông cảm." Nam nhân vừa nói vừa liếc mắt nhìn Ngụy Nhã một cái, khiêu khích thấy rõ.
Nghe chất giọng của đối phương khiến Ngụy Nhã bị ghê tởm đến rồi, nam nhân lại nói chuyện uốn éo còn hơn cả nữ nhân, nghe đã đủ phiền chán, vậy mà mặt còn trang điểm! Nương pháo trong truyền thuyết là đây?!
Ngụy Nhã mạnh mẽ xoay đầu, chăm chú nhìn gương mặt tinh xảo của Thiên Ân, mỹ kỳ danh lấy lý do cậu muốn thanh tẩy, thanh tẩy đôi mắt!
Đám người Sa Dực âm thầm đem bầu bạn của mình đưa vào giữa đội ngũ hơn. Chỉ có những người thường xuyên phải ra ngoài căn cứ săn bắt như bọn họ mới thấy tình huống hiện tại không thích hợp. Một chuyến đi này cùng những lần đi thu lương khác bất đồng, bọn họ phải đi xa căn cứ hơn, thoát khỏi phạm vi thanh trừ động thực vật biến dị của căn cứ, cho nên một đám người tụ tập một chỗ như vậy nhưng dọc đường lại thuận lợi ngoài dự kiến chỉ khiến dị tộc đề cao cảnh giác thêm.
Trên hết, không chỉ có sương mù gây ảnh hưởng đến khả năng quan sát mà hơi nước trong không khí cũng ngăn trở đến khứu giác của dị tộc, khiến họ khó mà nắm quyền chủ động trong công kích, hiện cũng chỉ có thể bị động phòng thủ.
Đã vậy vừa rồi lời của Ngụy Nhã nói khiến mọi người phát hiện một mối nguy cơ khác. Người cũng bị kiểu thời tiết này bức cho nóng nảy, thế thì động thực vật có thể hay không cũng sẽ trở nên táo bạo? Nháy mắt hệ số an toàn lại giảm hơn phân nửa, nhưng mà hiện muốn quay về căn cứ cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Ngụy Nhã không dấu vết thu hết mọi động tác nhỏ của dị tộc vào mắt. Xem ra dị tộc đã sớm phát giác, mấu chốt là từ việc dị tộc khẩn trương khiến Ngụy Nhã có một loại phỏng đoán, có khả năng động thực vật so với lần cuối cùng cậu gặp đã tiến hóa trên cả vài cấp bậc, không loại trừ khả năng trí tuệ cũng gia tăng, sẽ không vì "đồ ăn" trước mắt mà mù quáng lao đến công kích.
Đoàn người cứ vậy chậm chạp tiến về phía trước, không lâu sau trước mắt đã xuất hiện thảm thực vật. Một rừng cây rộng lớn với đủ loại thực vật dị dạng nhận không ra chủng loại, màu sắc từ sặc sỡ cho đến ảm đạm đều có đủ. Những cây đại thụ lá cũng không phải là màu xanh biếc đầy sức sống mà là giống như cây lương thực trồng trong căn cứ, một màu héo rũ úa vàng.
Cứ thấy quen mắt là do đâu? Ngụy Nhã lâm vào tự hỏi.
Đi đến một mảnh đất đầy cây bụi nhỏ màu đỏ sẫm, bọn họ mới dừng lại, dị tộc dẫn đường nói "Mau chóng thu thập quả muối, mỗi người phải trang đủ một nửa giỏ mới được tự do thu thập thứ mình muốn."
Ngụy Nhã nghe đến quả muối, hứng thú được gợi lên, nhanh nhẹn chọn một bụi cây, cẩn thận hái thứ quả hình thoi màu nâu nhạt, cầm trên tay nghiên cứu. Muối hẳn là nằm ở trong đi?
Mục đích chính của chuyến đi lần này cũng là vì muốn thu đủ quả muối. Ngoài đại dương đã bị thủy quái chiếm cứ, nước biển cũng nhiều ít bị ô nhiễm, cho nên ngày thường mọi người sử dụng đều dùng loại muối thực vật này. Chưa tính thân thể trường kỳ thiếu muối có bao nhiêu tác hại, riêng đối với việc dự trữ lương thực cho mùa đông cũng đủ thấy nó phi thường quan trọng. Cơ thể thiếu muối còn có thể uống máu động vật để bổ sung, nhưng muốn ướp thịt bảo quản thì bắt buộc phải có muối.
Trời cũng không phải tuyệt đường sống, đối với ngươi đóng một cánh cửa nhưng cũng sẽ mở ra cho ngươi một cánh cửa khác.
Mọi ngươi ai nấy đều tập trung thu thập quả muối, Ngụy Nhã hai ba lượt liền trang đầy nửa giỏ khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm.
"Ngươi làm cách nào mà hái nhanh như vậy, mau tới chia sẻ chia sẻ bí quyết!!!" Lê Diệp Anh hai mắt trông ngóng nhìn, trong mắt còn sáng lấp lánh.
"Nhanh tay là được." Nếu ngươi mỗi ngày đều kiên trì việc luyện tập thao tác bàn phím để có thể một mình điều khiển cả trăm chiến hạm không người lái ra trận cùng một lúc thì muốn hạ thủ nhanh gọn rất đơn giản. Lại nói, cậu nếu không thao tác tay nhanh như vậy thì đã không có năng lực đem nguyên một hạm đội cùng đồng quy vu tận.
"Tay ta cũng nhanh mà...... " Lê Diệp Anh cái hiểu cái không nói.
Ngụy Nhã mặc kệ Lê Diệp Anh đồng học còn đang nghi vấn, đứng dậy đi đến một đám thực vật mọc gần đó, ngoài mặt bình tĩnh nhưng nội tâm lại đang kích động. Cậu đã nhìn thấy cái gì đây? Không phải là giống như cậu nghĩ đi?!
~Tiểu kịch trường~
Ngụy Nhã: "Nam nhân lại trang điểm, cũng không sợ dọa người."
Thiên Ân: "..."
Ngụy Nhã: "Đã vậy tay nghề còn kém như thế kia, mắt thẩm mỹ cũng tệ hại y như kỹ năng, đổi lại là ta..."
Thiên Ân: "Đổi lại là ngươi, sớm đã dọa người khác chết ngất."
Mọi người: "Bàn về trang điểm biến người thành xấu đến ma chê quỷ hờn, ngươi đứng đầu bảng!!!"
Ngụy Nhã: "..." Còn có thể vui sướng chơi đùa nữa không?
~Tác giả có lời muốn nói~
Wifi rớt, G rớt, cả ngày rớt mạng lên xuống, còn có thể vui vẻ viết truyện được sao? (இ﹏இ'。) Có mỗi mình ta bị như vậy à? Chẳng lẽ là do ăn ở?