"Tiểu Ngọc có cả cha lẫn mẫu phụ, như thế nào lại gọi là tạp chủng?" Nguỵ Nhã cười như không cười nói tiếp "Không biết phân biệt phải trái thì đừng đứng đây tự cho là mình đúng."
Nếu không phải trước mặt là ấu tể thì Nguỵ Nhã sớm đã đem người lôi ra đánh một trận cho hả giận rồi.
Nguỵ Nhã liếc mắt nhìn La Vân vẫn còn đang đứng sững sờ bên cạnh, quả nhiên đúng là mẹ nào con nấy. Một đoá bạch liên hoa có thể dạy hài tử thành cái dạng gì cũng không khó đoán. Bất quá, dám đánh chủ ý lên Thiên Ngọc của cậu, vậy thì đừng mong cậu bỏ qua dễ dàng.
"Ngươi là ai?! Ngươi thì biết cái quái gì mà nói?!" Bị một nhân loại đột nhiên bắt giữ, tuy rằng hiện tại đang ở trong căn cứ nên tạm thời sẽ không có uy hiếp nhưng không thể không nói chuyện này chứng minh cho năng lực cảnh giác của bọn chúng quá kém. Mà đối với ấu tể đang học cách đi săn mà nói lại là một đả kích không nhỏ. Cảnh giác kém đồng nghĩa với việc khi ra ngoài căn cứ chịu nguy hiểm càng lớn, bởi vì khắp nơi đều đầy rẫy thú biến dị ẩn nấp, tuỳ thời đều có thể lao ra xé xác con mồi. Bởi vậy nên hai ấu tể nghĩ mà sợ, nhưng phát hiện ra La Vân còn đứng bên cạnh, nhớ tới mình vừa mới mất mặt trước đối phương liền thẹn quá thành giận, tất nhiên bao nhiêu giận dữ đều nhắm vào kẻ không mời mà tới kia.
Sức lực thật sự không thể khinh thường. Ấu tể đã mạnh như vậy, càng đừng kể đến khi hoàn toàn trưởng thành. Cảm nhận cánh tay đau nhức, Nguỵ Nhã cũng không cậy mạnh, buông tay thả người. Ngay tại lúc này, hai ấu tể không hẹn mà cùng nhau vung nắm đấm về phía cậu.
Phản kích không tồi, đáng tiếc kẻ chúng đang đối mặt là người từng lấy một địch mười trên chiến trường, dù rằng thể lực lúc này không bằng một góc so với trước nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại phi thường phong phú. Dựa vào hai ấu tể chỉ có thể lực nhưng lại không trải qua thực chiến cùng huấn luyện nghiêm túc, muốn thắng cậu thì đúng là mơ tưởng.
Nguỵ Nhã dễ dàng tránh thoát công kích, còn thuận tay ngay tại khớp xương ấn một chút. Hai ấu tể chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, một chút sức lực cũng không có, kinh ngạc trợn tròn mắt. Cũng không biết là vì bị Nguỵ Nhã gọn gàng thu phục, hay là vì xoay người lại nhìn thấy được dung mạo của cậu.
"Nơi này là có chuyện gì xảy ra?" Một dị tộc từ xa đi tới gần đám người bọn họ, đi theo sau không phải ai xa lạ mà là La Vân.
Phản ứng cũng thật nhanh, mới đó mà đã nghĩ ra đối sách. Nguỵ Nhã châm chọc trong lòng.
Dị tộc đối với ấu tể thập phần xem trọng. Nếu như mang tội danh ẩu đả với ấu tể, nửa đời sau khẳng định sống không yên ổn.
Nguỵ Nhã đối mặt với dị tộc tuần tra, mặt không đỏ khí không suyễn nói dối "Ta chỉ là rãnh rỗi nên cùng đám nhóc chơi đùa, đúng không?" Nói rồi quay sang ba đứa nhóc hỏi.
"Ân." Thiên Ngọc là người dẫn đầu đáp lời. Ánh mắt có chút phức tạp nhìn nam nhân đang mang tiếu ý nhìn nhóc.
Hai ấu tể liếc mắt nhìn nhau, ngoài dự kiến của La Vân, cả hai không những không mách tội mà còn gật đầu khẳng định cả bốn người chỉ đang chơi trò chơi.
Sở dĩ không khai ra Nguỵ Nhã cũng là vì không muốn mất mặt. La Vân không biết, nhưng hai ấu tể đều biết, một khi chuyện bọn chúng thua dưới tay một nhân loại bị truyền ra, mặt mũi liền mất hết. Mặc dù vì tuổi tác còn quá nhỏ nên thua cũng là dễ hiểu, nhưng ai bảo thể lực ấu tể có thể so với nhân loại trưởng thành đâu, hai chọi một nhưng vẫn thua, đây rõ ràng là một chuyện đả kích lòng tự trọng của bọn chúng.
Dị tộc nhìn cả ba ấu tể đều không phản bác, cũng không thấy nghi ngờ. Dù sao thì trong phạm vi quản lý của căn cứ, hiếm có kẻ nào dám cả gan ban ngày ban mặt bắt nạt ấu tể, mà cho dù có đi chăng nữa thì kẻ chịu thiệt cũng là nhân loại chứ không phải là ấu tể. Trong nhận thức của mọi người, dường như việc nhân loại thắng được dị tộc là một kiện bất khả thi, cho dù chỉ là một ấu tể còn chưa trưởng thành.
Chính là sau khi xác nhận không có xung đột xảy ra, dị tộc lại không lập tức rời đi mà là nhìn chằm chằm Nguỵ Nhã.
Cảm nhận ánh mắt sáng rực quét tới quét lui từ đầu đến chân, Nguỵ Nhã giả vờ tò mò hỏi "Còn có chuyện gì à?"
Phát hiện mình có chút quá phận, dị tộc mới ho khan một tiếng, quay về vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt tràn đầy tiếc nuối nói "Ngươi là người của khu vực B đi? Trong căn cứ có quy định người của khu vực B không thể tự ý đến khu vực A, nếu ngươi không có giấy thông hành thì phải theo ta đi khu C làm lao dịch."
Khu A là nơi dành cho dị tộc cùng bầu bạn của dị tộc sinh sống, cũng là căn cứ trước đây. Khu B thì vừa xây cách đây không lâu, dành cho những nhân loại từng sống bên ngoài căn cứ, còn chưa có bầu bạn đến trụ. Giữa khu A và khu B, vì để tiện quản lý, cũng tránh cho xảy ra xung đột không cần thiết nên muốn xuất nhập phải có giấy thông hành. Mỗi tháng căn cứ sẽ cho phép một bộ phận nhân loại sống trong khu B đến khu A tạm trú, việc này cũng là để tạo cơ hội cho dị tộc cùng nhân loại độc thân tìm được bầu bạn của mình.
Bởi vì để tránh cho nhân loại khu B lẻn vào khu A trái phép nên giấy thông hành là một tấm thẻ treo trên người để tiện cho việc kiểm soát nên nhìn thấy Nguỵ Nhã không đem theo thẻ khiến dị tộc cho rằng Nguỵ Nhã nhập cư trái phép. Đối với trường hợp này, kẻ nhập cư trái phép sẽ bị điều đến khu C làm lao dịch.
Khu C nằm ở ngoài cùng căn cứ, là khu vực nguy hiểm nhất, cũng là nơi ấu tể được dẫn đến để luyện tập cách săn bắt. Dù tường thành chưa xây hoàn tất nhưng vì dị tộc vẫn thường xuyên thanh trừ thú biến dị gần căn cứ nên xung quanh đây cũng chỉ có vài thú biến dị kích cỡ nhỏ lọt lưới. Mặc dù không quá nguy hiểm như bên ngoài căn cứ, nhưng dù là thú biến dị kích cỡ nhỏ thì cũng đủ tạo thành uy hiếp cho nhân loại. Cho nên nói, bị điều đến khu C cũng tương đương với việc tự sinh tự diệt.
"Ta là người ở khu A." Nguỵ Nhã kéo xuống cái khăn vắt trên cổ mình, để lộ ra ấn ký màu đen. Có chút dở khóc dở cười nghĩ, dùng thứ này để chứng minh thân phận cũng thật tiện a, không cần phải như trước kia trình ra sơ yếu lý lịch. Thứ đó còn có thể làm giả, nhưng ấn ký trên người theo như Lê Diệp Anh nói, tuyệt đối không có khả năng làm giả, dù là vẽ hay khắc lên người giống hệt thì cũng lập tức bị dị tộc phát hiện. Quả thật là thần kỳ!
"Ngươi là bầu bạn của Thiên Ân?!" Dị tộc không che dấu kinh ngạc nói. Không chỉ riêng dị tộc mà còn cả La Vân cùng hai ấu tể đồng thời sửng sốt đến há hốc miệng.
Nguỵ Nhã gật đầu, xác nhận lại một lần đối phương không hề nhầm lẫn "Ta là Nguỵ Nhã."
Nếu không phải ấn ký chính xác là của Thiên Ân, ai cũng hồ nghi nam nhân trước mắt đang nói đùa. Căn cứ tuy nói không nhỏ nhưng cũng không đến mức gặp mặt đối phương lại không biết đây là ai, Thiên Ân lại là dị tộc có bề ngoài xuất chúng như vậy, nếu như chân không bị tật thì nhất định là kẻ được vô số nhân loại theo đuổi nên không ai không biết đến y, đặc biệt là khi bầu bạn của Thiên Ân còn là đề tài bát quái không hồi kết của mọi người trong lúc rãnh, vậy nên không nhiều thì ít cũng thấy mặt Nguỵ Nhã vài lần dù cho cậu từ khi vào căn cứ vẫn luôn không ra khỏi cửa.
Một nam nhân rõ ràng bộ dáng hung ác khó coi lại lôi thôi lếch thếch, trẻ sơ sinh gặp cũng bị hù cho phát khóc, sao có thể giống như nam nhân trước mắt?
Vả lại, không phải nói là đối phương thần kinh có vấn đề à? Lời đồn nói Nguỵ Nhã đã khỏi bệnh là thật?
Ngụy Nhã từ đầu đến cuối vẫn lẳng lặng quan sát biểu tình của Thiên Ngọc, tin rằng người khác cần phải dựa vào ấn ký để xác nhận cậu nhưng riêng Thiên Ân cùng Thiên Ngọc thì không cần. Nói cách khác, ngay từ lúc xuất hiện, Thiên Ngọc đã biết cậu là Ngụy Nhã.
Không biết là nên thất vọng hay vui mừng khi thấy Thiên Ngọc không làm ra hành vi gây mất hình tượng như những người khác mà vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt như thường kia, nhưng mà cũng khó có thể nói vẻ mặt kia là đang bình tĩnh không gợn sóng hay là bị chấn kinh tới mức quên cả việc biểu lộ cảm xúc trên mặt rồi. Ít nhất thì khi Ngụy Nhã chính miệng xác nhận tên của mình, rõ ràng phát hiện lông mi của Thiên Ngọc hơi rung động.
"Nguỵ Nhã!!!"
Nguỵ Nhã buồn cười nhìn Lê Diệp Anh lôi kéo theo một người chạy về phía mình. Vừa đến nơi liền gập người thở dốc, trên lưng còn đổ mồ hôi ướt một mảng lớn, có thể thấy hắn đã vội vã ra sao.
~Tác giả có lời muốn nói~
Ta không thích bạch liên hoa, cũng không thích tiểu bạch văn, là do ta quá hắc ám chăng??? (゚ー゚;)