Máu Ma

chương 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau cùng chỉ còn lại một đống xương. Jane yên tâm trở về hang động giam giữ Hồng. Nàng thích thú thực hiện luôn một trong những điều vừa đọc được trong tư tưởng của lão Lâm. Đó là làm Hồng không còn đọc được ý nghĩ trong óc nàng nữa khi mà nàng không muốn. Trong khi nàng vẫn hiểu rõ Hồng đang nghĩ gì. Cái ý tưởng ăn thịt luôn cô nàng này tự nhiên hiện rõ trong đầu Jane. Nhưng nàng vẫn nằm đó hút máu Hồng tỉnh bơ nhưcon nhỏ ngây thơ chẳng biết gì.

Bây giờ thấm thoát Oanh đi đã được hơn tưần lễ mà chưa thấy tăm hơi đâu. Jane vẫn làm công việc hàng ngày mà Oanh giao phó. Công lực của Jane lúc này không sao mà lường được. Nàng không còn ngủ trong hang động với Hồng nữa. Chỉ tới cử, bắt mấy tên lùn cho Hồng hút máu. Jane mới ghé qua đó một lúc rồi lại đi ngay.

Chiều nay nàng vừa trở về nhà. Bỗng chuông điện thoại reo vang. Jane nhấc máy lên.

- Alô.

- Alô, có phải nhà cô Oanh không ạ?

- Dạ, phải.

- A... Jane phải không. Cô Oanh có nhà không em?

Thưa ông, cô tôi đi vắng. Xin lỗi ông tên chi ạ?

- Jane không nhận tôi hả? Tùng đây. Tôi đưa em đi nhà thương tiếp máu mà quên rồi sao?

Jane cười khúc khích nói.

- A... thì ra anh Tùng. Cô Oanh đi chơi chưa về, anh tìm cô Oanh có chuyện gì không?

- Có gì đâu lâu quá không thấy cô ấy đi làm, nên gọi điện thoại hỏi thăm thôi. Em đã khỏe hẳn chưa?

- Dạ, cám ơn anh, em khỏe như voi rồi. Không nhờ anh hôm đó, chắc hồn em đã du địa phủ rồi.

- Em đang làm gì ở nhà đó?

- Có làm gì đâu. Đang buồn muốn chết đây anh.

Giọng Tùng hớn hở.

- Em có muốn đi chơi không, anh tới đưa em đi.

- Đi đâu mới được chứ?

- Thì đi ăn uống, nhảy nhót gì mà không được.

Jane reo lên.

- Vậy thì còn gì bằng nữa. Nhưng mà em chưa tới hai mươi mết tuổi đâu, có vô mấy chỗ nhảy nhót được không?

Giọng Tùng kiêu hãnh.

- Em khỏi lo, đi với anh không có đứa nào dám hỏi đâu.

- Thật không đó, đây là Mỹ nghe anh. Tụi cảnh sát nó không chừa mặt nào đâu à nghe.

Tùng cười hì hì:

- Vậy mà có nhiều mặt nó phải chừa ra đó em à. Em thay đồ đi, anh tới liền nghe em.

Jane cười khúc khích nói.

- Vậy thì em yên tâm rồi. Anh tới đi.

Jane bỏ điện thoại xuống. Đi vào phòng tắm, cả tuần lễ nay Jane lu bu hoài đâu có tắm rửa gì. Tối nay đi nhảy với Tùng mà không tắm rửa trước làm sao coi cho được. Nhất là Jane biết, thế nào Tùng cũng có cái chuyện mò mẫm cho mà coi. Từ ngày ăn thịt lão Lâm tới giờ, tự nhiên Jane thèm hơi đàn ông lạ lùng. Trước kia, nàng chỉ thích mấy đứa bạn gái. Thấy con trai là ghét cay ghét đắng. Ngay cả khi ngủ với mấy thằng mẹ Jane đem về, Jane cũng chỉ có nằm đó, chứ cũng chẳng có cảm giác gì. Vậy mà mấy bữa nay, tự nhiên nhìn thấy mấy thanh niên đi ngoài

đường cũng làm Jane nóng lỗ tai, máu chảy ỳ ỳ trong mình rồi. Bây giờ đi chơi với Tùng thật là đúng lúc. Tối nay thế nào nàng cũng làm cho anh chàng chết lên chết xuống với nàng cho biết mặt.

Mở nước cho bắn vào thân thể, Jane có cảm tưởng như có bàn tay ai đang kỳ cọ trên da thịt mình. Nàng ưỡn ngực lên, bộ ngực ngày hôm nay sao to lớn lạ thường. Chỉ mới theo cô Oanh lên đây ít ngày mã thân thể nàng đổi khác kỳ lạ như thế n.ày rồi hay sao. Bộ ngực to tròn, hồng đỏ, ngỏng cao có khác gì cô đào hát bóng nổi tiếng có bộ ngực núi lửa trên màn ảnh, thường chiếu ở các rạp chiếu bóng cho người lớn coi đâu.

Jane đưa tay nângbộ ngực lên thực cao. Nàng cúi xuống hôn lên đỉnh hồng cao chót vót ấy. Thế nào chút nữa anh chàng Tùng cũng phải vục mặt vào đây cho mà coi. Nàng lấy hai tay kỳ cọ cho thực sạch vùng da thịt nõn nà căng cứng ấy một cách thích thú. Jane biết chắc là tối nay thế nào cũng phải có một màn cụp lạc ngất ngây rồi. Nàng hát nho nhỏ một bài ca tình tứ. Bỗng có tiếng bấm chuông. Jane không ngờ anh chàng này lại tới đây mau như vậy. Nàng tập trung tư tưởng, mở cửa cho Tùng bước vô nhà.

Tùng ngỡ ngàng thấy cửa tự nhiên mở mà không có bóng dáng ai. Chàng lên tiếng:

- Jane ơi.... Jane.

Có tiếng Jane trong phòng tắm vọng ra.

- Anh Tùng đó hả, vô đi. Chờ em một chút nhe. Em còn mắc tắm.

Tùng thích thú quên ngay đi chiếc cửa tự động mở vừa rồi. Chàng nhón gót bước về phía phòng tắm, đứng ngoài nham nhở hỏi:

- Anh vô đó được không?

Jane làm bộ nói.

- Cái anh này kỳ quá đi. Ra nhà ngoài chờ em một chút đi mà.

Jane nói xong. Bước ra khỏi bồn tắm. Lấy khăn lau mình. Nàng cố tình rình rang vì biết rằng Tùng đang lom khom dòm qua lỗ khóa. Nàng lúc lắc cho bộ ngực nhảy tưng tưng rồi lùa cả hai tay lên bóp nhè nhẹ. Mặt ngửa lên trời nhắm mắt lại, miệng hâ ra như đang tưởng tượng có ai ôm ấp lấy thân thể nàng. Jane nhất định phải làm cho Tùng điên lên trước khi gặp mặt nàng mới được. Nàng xoay mình uốn éo, vừa lau, vừa nhún nhảy. Nàng cố tình quay mặt hướng ra phía cửa cho Tùng nhìn thực rõ. Lau xong phía trên, Jane gác một chân lên bồn rửa mặt, từ từ lấy khăn lông lau trên đùi. Hai chân nàng cố tình soạc ra thực rộng. Khi cúi xuống lau, chính Jane cũng nhìn rõ làn da đỏ hỏn, phồng lên dưới lớp lông vàng loe hoe.

Lau mình xong. Jane khoác chiếc áo tắm Kimono, thắt dây quanh bụng rồi làm bộ gọi lớn.

- Anh Tùng ơi, chờ tí nghe. Em tắm xong rồi, bây giờ vô phòng thay quần áo một tí là xong ngay nhe anh.

Lúc ấy Tùng mới hoàn hồn. Chàng chạy vội ra nhà ngoài, làm bộ nói.

- Em cứ thủng thẳng mà. Còn sớm chán.

Jane cười thầm. Mặc dù cách tấm vách, nàng không nhìn thấy gì, nhưng tai nàng bây giờ có thể nghe được cả tiếng kiến bò cách vài thước, nói gì tới những bước chân rón rén, và hơi thở hổn hển của Tùng, đứng sát vách nhìn trộm nàng như vậy.

Nàng mở cửa buồng tắm, từ từ đi vô phòng ngủ. Tùng đứng trong phòng khách, làm bộ cầm tờ báo đọc để cho Jane không nghi ngờ, nhưng không hiểu sao, khi nàng vừa mở cửa là Tùng bắt buộc phải ngước đầu lên nhìn. Jane mỉm cười, nháy một bên mắt rồi đi thẳng vào phòng ngủ. Tùng ngẩn ngơ không biết phải chạy theo nàng hay đứng đây chờ. Ngay lúc ấy, có tiếng Jane gọi:

- Anh Tùng ơi.

Tùng mừng rỡ chạy vội vã vô phòng ngủ hỏi:

- Có gì không em?

Jane mở tủ quần áo của Oanh nói:

- Em không biết lựa bộ đồ nào mặc cho hạp hở anh?

Tùng tiến tới thực sát phía sau lưng Jane. Chàng làm bộ với tay qua vai nàng lựa áo. Ngực Tùng cố tình ép sát vào lưng Jane, nàng nghe thực rõ tiếng thở hổn hển của Tùng. Jane mỉm cười, nhủ thầm:

- Đã thế tao cho mày điên lên mà chết luôn.

Nàng cố tình ưỡn ẹo nói:

- Quần áo gì đâu không hà. Không biết mặc cái nào bây giờ?

Vừa nói, Jane vừa kéo xệ vạt áo ngủ xuống cho bộ ngực hở ra rồi làm bộ quay lại hỏi:

- Anh có thấy bộ đồ nào hạp với em không?

Thân thể Tùng run rẩy vì sự cọ sát bất ngờ này. Chàng lấp bắp nói:

- Ơ … ơ. cái cấi nào cũng đẹp hết hết mà...

Jane cười hì hì, xô Tùng ra nói:

- Cái anh này khờ quá đi.

Nới xong, nàng lấy đại một bộ đồ: Ướm vô mình nói:bg-ssp-{height:px}

- Anh lui ra xa xa một chút, nhìn xem màu áo này cố hạp với em không?

Tùng cố mở mắt thực lớn. Chàng nhìn đăm đăm vào bộ đồ mà chẳng thấy gì ngoài bộ ngực nửa kín nửa hở nõn nà trước mắt. Nước da trắng hồng, mịn màng không thế nào tưởng tượng được. Chàng muốn nhào tới ôm đại lấy Jane mà không dám. Dù cho thân thể cãng tròn thế này, nhưng nó đã tới tuổi vị thành niên đâu. Cái mặt còn non choẹt, thơ ngây như một con nai con khờ khạo. Những nét trê con ấy lại càng làm thân thể Tùng muốn nổ tung ra từng mảnh. Tùng run run nói:

- Đẹp… đẹp… đẹp mà.

Jane mỉm cười nhí nhẵnh nói:

- Vậy anh quay ra đàng sau đi, để em thay đồ.

Tùng từ từ quay lại phía sau. Bỗng tim chàng đập thùi thụi mạnh hơn nữa, vì phía trước mặt chàng lã chiếc bàn trang điểm của Oanh. Tấm kính trong suốt in rõ hình Jane đang từ từ cởi áo ngủ. Mặc dù nàng cũng đã quay lưng lại phía chàng, nhưng bờ mông tròn trịa cong vòng kia làm Tùng muốn đứng tim được. Hình nhưbộ đồ chật quá, Jane lại cố kéo lên, nàng nhảy nhảy cho thận thể lọt vô chiếc

váy bó cứng ấy. Thấy nếu Jane còn .cố kéo nữa, chiếc váy sẽ rách ra

làm hai, Tùng vội vàng lên tiếng:

Không được đâu, bộ đồ này chật quá, em bận không vừa đâu, đừng cố, rách hết bây giờ. Jane quay lại, thấy Tùng nhìn trong kiếng trên bàn phán. Nàng ré lên:

- Trời ơi, anh này xấu quá đi, nhìn trộm người ta thay quần áo héng.

Tùng cười hề hề. Chàng không ngờ mình đang nhìn trộm mà lại đú đẩn đến nỗi hớ hênh lên tiếng như vậy. Lúc ấy Jane cũng đã chụp lấy chiếc áo ngủ bận vô, nàng tụt chiếc váy ra thực nhanh. Tùng đã qúay lại, chàng nhìn thấy trọn vẹn bộ ngực khi Jane cúi xuống cởi váy. Lúc Jane tụt được chiếc váy ra rồi, ngước đầu lên, thấy Tùng đang đăm đăm nhìn nàng, biết ngay là Tùng đã thấy hết, nhưng nàng làm bộ lờ đi như không để ý tới cặp mắt của chàng. Jane đi nhanh lại chiếc va ly của mình, mở ra lấy một bộ đồ nói:

- Như vậy là không nhờ vả gì được quần áo cúa cô Oanh rồi. Không biết quần áo của em bận vào đi với anh có xứng không?

Tùng vẫn cười hề hề.

- Được mà... được mà, em bận cái gì mà không đẹp cơ chứ.

- Anh nói thực không?

Thực đó Dù cho em không mặc quần áo cũng vẫn còn đẹp chết người ta rồi, lo gì cơ chứ.

Jane biết ngay, T'ừng đang tính ăn nói nham nhở để

dẫn tới sự lợi dụng thân thể nàng. Cài nhanh hàng nút áo

trước ngực lại, nàng đi ra cửa trước khi Tùng tiến lại gần

mình.

Anh Tùng à, bây giờ anh tính đi ăn ở đâu?

Tùng lẽo đẽo đi sau Jane, chàng tiếc ngẩn ngơ một cơ

hội bằng vàng mà không sơ múi gì được. Tùng cố nói thực

ngọt ngào:

- Em muốn ăn cái gì?

Janeliếc Tùng thực nhanh. Chiếc quầnchàng đang cộm lên thấy rõ. Nàng ưỡn ẹo nói:

- Anh có thích ăn thịt người bảy món không?

Tùng mừng rỡ, trong đầu chàng làm một con ưnh thực nhanh. Tiến lại gần, nắm lấy vai Jane hỏi ẫm ờ:

- Em có thịt người bảy món không?

Jane cười khúc khích nói:

- Anh có dám ăn không?

- Em dám cho thì anh cũng dám ăn chứ sợ gì.

Jane đoán ngay được những lời nói hai nghĩa ấy, nàng đẩy nhẹ Tùng ra xa một chút, làm bộ ngây thơ nói:

- Bụng anh mà đủ sức chứa cả bảy món sao?

Tùng cười ha hả nói:

- Bảy chục món cũng ìàm tới, chứ nói chi là bảy món thôi

- Có thực không đó, coi kìa. Thân thể anh ốm eo, gầy còm như vậy. Em nghi quá đi.

- Em cứ cho anh thử đi thì biết ngay chứ gì.

Jane đứng dạng hẳn hai chân, chống tay vô cạnh sườn, cười cười hỏi:

- Anh muốn ăn món nào trước?

Tùng lỳ lợm, tiến tới trước, nói:

- Món nào cũng được?

Jane lùi lại, la lên:

- Không được... không được. Anh phải đứng yên đó để em kê khai thực đơn đã.

Tùng sợ làm Jane mất hứng, đứng lại nói:

- Thôi được rồi, em muốn kê khai cái gì thì kê khai mau mau đi. Anh đói lắm rồi đó.

- Được rồi. Món thứ nhất là: Dùng răng nanh hút máu cần cổ.

Tùng cười hì hì hỏi:

- Còn món thứ hai là gì?

- Món thứ hai là: Cắn cổ tay hút máu.

Món thứ ba là gì?

- Moi tim hút máu.

Tiếng Tùng hơi nhỏ lại.

- Món thứ tư là gì?

- Cào..

Jane vừa nói tới đó, Tùng đã thấy miệng nàng hé ra, hai chiếc răng nanh nhô dài hẳn ra ghê hồn. Chàng run lập cập hỏi:

- Em... em làm saọ vậy?

- Em đã nói rồi, thịt người bảy món chưa nói hết món thứ tư mà anh đã sợ rồi hay sao. Như vậy mà còn đòi ăn tới bảy chục món nữa à?

- Em... em... tính làm thực hả...?

- Em có nói láo với ai bao giờ đâu.

Nói tới đó, Jane đã tiến tới sát bên Tùng. Nàng vòng tay ôm lấy chàng khi thân thể Tùng như co lại. Hai chiếc răng nanh Jane cắm xâu vô mạch máu nơi cổ chàng...

Truyện Chữ Hay