Trên thế gian
Thứ đáng sợ nhất không phải là chết
Thứ đáng sợ nhất
Chính là kẻ âm, người dương…
Năm Xuyên Phong Quốc đời thứ mười bảy, có một truyền thuyết về một người con gái. Nàng xinh đẹp như hoa, khiến người nhìn người mê, khuynh thành đổ quốc. Một nụ cười của nàng đủ để đổi ngàn vàng, một lời nói đủ để người ta chém giết nhau mà giành lấy, sẵn sàng đổi mạng để giành lấy mỹ nhân, nguyện lấy ngàn lụa gấm làm thảm lót đường, quả là bậc hồng nhan họa thủy chốn nhân gian. Nhưng mỹ nhân băng lạnh tựa đá, một thân vô tình cùng kiêu ngạo, không để lấy một người vào trong mắt hay phải chăng lòng nàng đã có ai?
Vương gia Thiên Hà Quốc, oai hùng oanh liệt, anh tuấn tiêu sái, một thân hùng dũng xồng pha trận mạc mang về vô số chiến công hiển hách. Đáng tiếc, người lại là một Vương gia phong lưu đa tình, chưa một bóng hồng nào leo lên được ngôi vị Vương Phi, thế nhưng người đã cùng kê chăn kề gối một đêm với người thì nhiều không nhớ rõ mặt. Người qua đường chỉ là kẻ qua đường, sao có thể lưu lại trong tim vị Vương gia phong lưu lãnh khốc kia?
Vào một đêm hội khai hạ của Xuyên Phong Quốc, đường phố tấp nập người qua, đông vui náo nhiệt. Vị Vương gia ham vui nọ lại một chân đặt đến Xuyên Phong Quốc chơi đùa mấy hôm. Bên bồ sông Giang sáng bừng dưới ánh sáng lung linh của đèn lồng, nàng gặp chàng. Một đêm hè ngày ấy, mối tình duyên oan nghiệt cũng theo chiếc bánh răng định mệnh mà quay, mang theo hai con người, hai trái tim, hòa cùng nhịp đập nhưng tơ hồng ngày ấy, có hay không chính là Nguyệt Lão trêu ngươi?
Năm Xuyên Phong Quốc đời thứ mười tám, chiến tranh bùng nổ. Xích mích giữa Xuyên Phong Quốc và Thiên Hà Quốc vốn đã ẩm ỉ từ lâu, giống như một ngọn lửa nhỏ nhoi trong đêm tối, bị trùm lại bằng những khuôn mặt tươi cười giả tạo rồi một ngày bị hắt dầu lên, ngọn lửa nhỏ kia bùng lên, lớn mạnh, dữ dội hơn bao giờ hết. Chiến tranh xảy đến, dân chúng làm sao yên bình. Thân là con gái võ tướng, nàng – Lam Mẫu Đơn- không chịu ở nhà ngoan ngoãn như những tiểu thư khác, một tay kiếm, một tay khiên thân chính ra trận. Trên ghế rồng, một nam nhân người khoác long bào lười biếng tựa ghế. Nhếch môi nhìn nữ tử phía dưới, trong mắt trào lên một tia d.â.m loạn.bg-ssp-{height:px}
- Lam tiểu thư thân là nữ tử, sao không ở nhà mà đòi xuất thân trận mạc làm gì? Trẫm chưa từng nghe việc nữ nhi đánh giặc, Lam tiểu thư nhìn yểu điệu thục nữ thế này, sao có thể xuất trận được?
Lam Mẫu Đơn không ngẩng mặt, trong lòng ngàn vạn lần phỉ nhổ tên cẩu tặc mang danh Hoàng đế trên kia. Cả ngày đắm chìm trong phong hoa tuyết nguyệt, hắn có nghĩ đến dân chúng ngoài kia đang chịu khổ thế nào, đang gào khóc kêu đòi thiên tử của mình thế nào? Vậy mà hắn ngồi đây, tay trái một người, tay phải một người, hầu hạ trên dưới, còn có tư cách nói những câu đó? Một tiếng “trẫm” còn chưa đáng.
- Kính thưa Thiên tử, thần là con nhà võ, xưa nay không thể nước nhà có giặc mà không lo bảo vệ. Xin cho thần ra trận, thần nguyện một lòng muốn vì nước xả thân.
Hoàng đế thấy vậy thì bĩu môi khinh khỉnh. Làm nữ nhân của hắn yên vui chốn hậu cung không làm, muốn ra trận? Được vậy đi đi, tâu với hắn làm gì? Thật mệt óc. Quay mặt sang bên cạnh vuốt ve một phi tần kề tay, hắn phất tay. Một tiếng ân chuẩn vang lên khắp đại điện rộng lớn đang vắng lặng.
Lam Mẫu Đơn đi ra khỏi cổng, tay rút từ trong túi ra một miếng ngọc bội. Dưới ánh nắng mặt trời, ánh sáng phát ra từ miếng ngọc bội xanh lam như lấp lánh. Vuốt ve từng nét hoa văn in trên đó, Mẫu Đơn bặm môi. Gió khẽ thổi làm tung bay tà váy.
“Ngạn Lâm, chờ ta. Việc đã đến nước này, hoặc là ta chết, hoặc là chàng chết. Kiếp này… là ta nợ chàng.”