Rời khỏi một cửa hàng Coffee Bean với tâm trạng thoả mãn, Hà Trang vừa nhâm nhi li Ice Blended với hương vị yêu thích, vừa hoà mình vào bản nhạc không lời nào đó. Đôi mắt lạnh bỗng nhiên dừng lại hiệu thuốc bên đường. Nếu cô không nhầm, thì người vừa bước ra khỏi đó là Dương Vi. Hà Trang không chắc chắn nhưng vẫn quyết định đuổi theo.
_ Dương Vi, cậu làm gì ở ngoài đường giờ này vậy?
Nhìn thấy Hà Trang đang tiến về chỗ mình, Dương Vi đâm ra lúng túng. Nhưng cuối cùng cô cũng kể lại toàn bộ câu chuyện cho cô bạn nghe.
_ Cậu đừng đi tìm khách sạn nữa, về nhà mình ở đi.
_ Như vậy có được không?
_ Thôi nào, đây có phải là lần đầu tiên đâu.
…
Nơi ở của Hà Trang là một căn hộ nhỏ tại tầng . Đó là một gian phòng lớn, các phòng được ngăn cách bằng những bức tường nhỏ với nhiều vật trang trí. Dương Vi hơi ngạc nhiên khi biết Hà Trang chỉ sống một mình. Nhưng dù sao điều đó cũng tốt cho cô, dù cho ngày nhỏ cô cũng rất thân thiết với ba mẹ Hà Trang nhưng sau nhiều năm với nhiều chuyện xảy ra thì cô cũng rất ngại nếu như gặp lại họ trong hoàn cảnh này.
Hà Trang pha cho Dương Vi một li sữa nóng đặt trên tủ đầu giường rồi chui vào chăn nằm cạnh Dương Vi.
_ Cậu cảm thấy thật quen, đúng không?
_ Ừ, vừa quen vừa lạ. Xung quanh không còn tiếng mẹ cậu nhắc nhở đi ngủ sớm nữa.
Dương Vi bật cười, nhớ lại những ngày còn nhỏ. Đêm nào cô cùng Hà Trang cũng trùm chăn nói chuyện nguyên một đêm, đến sáng mới ngủ.
_ Những năm qua cậu sống như thế nào vậy?
Chỉnh cho đèn ngủ một độ sáng vừa phải, Hà Trang điều chỉnh một tư thế nằm thoải mái hơn rồi nghiêng người sang nói chuyện cùng Dương Vi. Đêm nay có lẽ sẽ rất dài.
_ Sau đêm tớ bị người ta bắt đi, họ đưa mình đến một căn nhà hoang ở rất xa. Mình cảm thấy rất kì lạ, bọn họ không gọi cho ba mẹ tớ để đòi tiền.
Hà Trang trầm mặc trong giây lát. Cô cố gắng nhớ lại một vài chi tiết vụn vặt nào đó.
_ Qủa thật đêm đó gia đình cậu không nhận được bất kì cuộc gọi nào.
Dương Vi ghi nhận điều kì lạ này trong đầu rồi tiếp tục câu chuyện của mình.
_ Mình không biết tại sao, nhưng rõ ràng, bọn họ muốn giết mình. Vì có đôi chút kháng cự khi bị lôi đi nên mình bị đánh vài cái đến ngất đi. Khi tỉnh dậy thì thấy mình đã bị trói chặt và ngồi một góc trong nhà kho. Bọn họ cử một người đến để canh chừng rồi bỏ đi luôn. Anh ấy…
Trong suy nghĩ của Hà Trang hiện lên một vài hình ảnh. Nhưng dòng suy nghĩ của cô bị đứt đoạn khi Dương Vi bỗng dưng dừng lại. Hà Trang nhìn Dương Vi, cô thấy được trong mắt bạn mình có tia xót xa và xúc động.
_ Anh ấy đã nhường phần cơm cho mình, cởi trói cho mình thoải mái hơn. Hỏi mình một vài câu, cho mình biết một vài điều. Trước khi bọn người kia về, anh ấy đã chỉ cho mình đường thoát. Mình không biết phải nói như thế nào, nhưng mình rất xúc động và cảm kích, nhưng cũng rất sợ, sợ anh ấy sẽ không an toàn khi làm vậy. Nhưng anh ấy còn chẳng lo cho bản thân mình, còn tự tin nói “tôi tự biết cách bảo vệ bản thân”.
Nhìn Dương Vi lúc này như chìm trong quá khứ, ánh mắt cô vô cùng dịu dàng, tràn ngập sự yêu thương, nhưng cũng đầy đau đớn và mất mát, giọng nói mơ hồ. Nước mắt như muốn trào ra ngay lập tức.
_ Mình đã đưa sợi dây chuyền may mắn của mình cho anh ấy.
_ Sợi dây chuyền bằng bạc do mẹ cậu thiết kế riêng cho cậu và anh Đăng.
_ Ừ. Sau đó mình đã trốn được. Theo đúng lời anh ấy hướng dẫn, mình đã đến một khu chợ. Có một cặp vợ chồng kia thấy mình lang thang liền đem về nuôi. Từ đó cuộc sống của mình rơi vào địa ngục, chẳng qua bọn họ chỉ cần một người giúp việc mà thôi, mình chưa từng phải trải qua khổ cực như thế nên không quen, mệt lả người, lại còn bị đánh nữa. Mình sống như vậy tầm hai năm. Đến một ngày…
Dương Vi bắt đầu hồi tưởng lại những mảnh kí ức đau thương nhất, những tháng ngày cô đã cố gắng lãng quên.
Ngày hôm đó, Dương Vi đi bộ đến chợ theo yêu cầu của người phụ nữ kia. Cô bước từng bước chân xiêu vẹo trên con đường đất đỏ. Từng lời nói của cặp vợ chồng mà cô đã vô tình nghe được lúc sáng kia như một tảng đá dội mạnh vào người Dương Vi. Dây thần kinh cô căng ra, đến hoảng loạn. Bọn họ sẽ bán cô vào nhà chứa để kiếm tiền. Ngay lúc này, cô thật sự muốn bỏ trốn, trốn đi đâu đó thật xa nơi này. Nhưng cô chỉ sợ rằng, rồi cặp vợ chồng đó sẽ lại tìm thấy cô và đánh đập cô như bao lần khác. Dương Vi cắn chặt môi, không muốn nghĩ đến nữa.
Rời khỏi khu chợ đông đúc với những món đồ đã được dặn dò, Dương Vi quay trở về căn nhà xập xệ. Lúc đó, Dương Vi mười hai tuổi. Cô cứ thế bước đi giữa buổi trưa hè nóng nực.
Phía trước có tiếng động, như là tiếng vật lộn. Một lát sau một cảnh tượng đập vào mắt cô, khắc sâu vào suy nghĩ Dương Vi. Cho đến khi chết đi cũng sẽ không bao giờ quên được hình ảnh mà cô đã nhìn thấy buổi trưa hôm đó. Một người đàn ông dùng con dao đâm vào ngực trái của người phụ nữ đang nằm trong lùm cỏ. Sau đó gã đâm thêm nhiều nhát vào bụng, cổ của cô ta. Cả người Dương Vi run rẩy, hai chân mềm nhũn, không thể đứng vẫn được nữa. Gói hàng trên tay cô rơi xuống đất. Gã nghe thấy tiếng động, giật mình quay lại. Dương Vi thấy ánh mắt lạnh lẽo của gã quét qua mình, con dao bóng loáng dính đầy máu càng ngày càng tiến gần cô. Dương Vi quay đầu bỏ chạy, nhưng như bị ai đó giữ chặt, cô di chuyển rất chậm, cho tới khi hoàn toàn té ngã. Cô lùi dần lùi dần.
_ Mày đã thấy những gì? – Gã cất tiếng. Lúc này, Dương Vi có cảm giác nó được vọng ra từ địa ngục, mang đầy hơi thở chết chóc.
_ Không… không thấy… không thấy gì hết.
_ Mày phải chết.
Gã lao tới vung dao vào người cô. Dương Vi hoảng loạn né tránh, hơi lạnh của con dao sượt qua vây lấy cô trong sự sợ hãi. Gã vung dao lên lần nữa. Dương Vi kinh hãi nhắm tịt mắt, lần này thì cô không thể nào né tránh được nữa. Nhưng cô chờ mãi vẫn không cảm nhận được sự đau đớn hay cái chết. Dương Vi lấy hết can đảm hé mắt nhìn thì thấy gã đã đổ rầm xuống đất. Trong lúc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một thân hình đã bao trùm lấy thân thể nhỏ bé còn run rẩy của cô.
_ Không sao, mọi chuyện đã ổn rồi. Em hãy quên những gì vừa thấy đi. – Một giọng nói vừa nhẹ nhàng, vừa ấm áp vang lên bên tai Dương Vi.
Dương Vi không dám ngước mặt lên nhìn, thân thể vẫn còn run rẩy. Cô dựa vào bờ ngực vững chãi của người đó, như tìm kiếm chỗ dựa duy nhất của mình vào lúc này. Người đó vỗ nhẹ lưng cô, giúp cô cô bình tĩnh trở lại.
Một lát sau, hơi thở Dương Vi đã đều đặn như lúc đầu, không còn run rẩy nữa thì cô mới đẩy nhẹ người đó ra. Lúc này cô mói có dịp quan sát rõ anh. Cũng đã hai năm trôi qua, Dương Vi chưa từng thấy ai đẹp trai như thế này, sau anh trai cô và Shark. Người trước mặt tầm mười bảy tuổi, mái tóc nâu bồng bềnh cùng đôi mắt sáng. Anh nở nụ cười nhẹ rồi xoa mái tóc xơ xác cháy nắng của cô.
Anh trói người đàn ông vào một cái cây ven đường rồi gọi cho cảnh sát.
_ Cảm ơn anh.
_ Không có gì. Mọi thứ đã ổn rồi. Em đừng sợ nữa.
Dương Vi gật đầu. Cô nhìn lại người phụ nữ còn nằm bên vệ đường, tim vẫn còn đập mạnh. Nhưng vừa nhớ ra nhiệm vụ của mình, cô liền nhặt những thứ làm rơi dưới đất lên và định quay về nhà. Nhưng vừa quay lưng thì một bạt tai đã giáng xuống mặt cô, khiến cô khã nhoài ra đất. Người đó vội chạy đến đỡ cô, nhưng Dương Vi vô tình hất tay anh ra.
_ Con kia, giờ này mày còn lêu lổng ở đây sao? – Giọng nói chua ngoa của người phụ nữ cất lên.
_ Con xin lỗi, con đang chuẩn bị về nhà đây. – Dương Vi cúi gầm mặt, nói lí nhí trong miệng. Lời nói rất cẩn trọng.
_ Mày về nhanh cho tao, bọn họ sắp đến rồi. Về nhà tắm rửa cho sạch sẽ, để tao bán quách mày đi cho rồi. – Bà ta vừa nói vừa nắm tóc Dương Vi lôi đi.
Dương Vi cảm thấy da đầu mình như muốn rách ra. Nước mắt không kiềm được mà rơi xuống. Thế nhưng cô vẫn không nói một lời nào. Bỗng dưng, sự đau đớn trên đầu Dương Vi giảm dần, tóc cô không còn căng ra nữa. Bà ta buông tay ra khỏi tóc cô. Dương Vi ngạc nhiên nhìn lên, thì thấy cổ tay bà ta đã bị người đó siết chặt.
_ Mày làm trò gì thế? – Bà ta rít lên.
_ Bạo hành trẻ em có thể vào tù đấy. ( Sau này mỗi lần người nào đó nhớ lại câu anh đã nói ngày hôm nay đều hận không thể đâm đầu mình xuống đất. Một kẻ đứng đầu một bang nhóm xã hội đen như anh lại có thể nói chuyện luật pháp. Nhưng rồi người nào đó lại tự an ủi bản thân mình rằng năm đó anh mới mười bảy tuổi, lời nói còn bồng bột, không đáng tin cậy)
_ Nói giảm gì thế thằng ranh kia, tao đang dạy con, không cần mày xía vào.
Quan sát tình hình trước mặt, trong đầu Dương Vi đang tính toán khả năng mình sẽ thoát khỏi cặp vợ chồng kia. Có lẽ người này có thể sẽ giúp được cô. Trực giác mách bảo Dương Vi điều này. Cô nhanh chóng nắm chặt áo khoác da màu đen của người đó, hoảng sợ nhìn anh ta.
_ Bà ta không phải mẹ em. Không phải. Anh ơi, cứu em, cứu em.
Người đó ngạc nhiên nhìn Dương Vi, rồi khóe môi anh khẽ nhếch lên. Bà ta nghe thấy điều này hét lên rồi như một con hổ lao về phía Dương Vi. Cô giật mình vội núp sau lưng người đó. Anh ta lại giữ bà ta lại, đẩy Dương Vi ra phía sau lưng mình.
_ Bà lại định làm gì cô bé?
_ Con kia, tao bỏ gạo ra nuôi mày, bây giờ mày thấy người ta có tiền, lại phản tao.
Không biết điều gì đã tiếp thêm dũng khí cho Dương Vi vào lúc này. Cô bước ra khỏi chỗ trốn của mình, đứng trước mặt bà ta.
_ Bà nói dối, hai năm trước, bà thấy tôi lang thang ở chợ, bà mang tôi về, suốt ngày bà bắt tôi làm đủ thứ việc, còn đánh đập tôi. Bây giờ bà còn định bán tôi vào nhà chứa, bà nói tôi là con bà, không phải nghe rất buồn cười sao.
Từng lời nói sắc bén phát ra từ cô bé mười hai tuổi khiến bà ta hơi giật mình. Trông Dương Vi lúc này như một cô tiểu thư của dòng họ nào đó, tự tin và có chút đanh đá, không phải cô bé rụt rè, nhút nhát mà bà đánh đập hằng ngày nữa.
_ Có đúng không? – Người đó nhìn bà ta.
_ Mày định làm gì? Bắt nó đi? Tao sẽ không để mày làm thế.
Bà ta coi như không nghe thấy câu hỏi của người đó, hét lên thật to. Nhưng dù có hét to như thế nào cũng không một ai đến giúp vì con đường này vốn dĩ rất vắng vẻ, bây giờ là buổi trưa nên cũng không có người qua lại.
_ Bà muốn bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp đôi. Dù sao bà cũng định bán cô bé đi, trao đổi với tôi đi.
Người đó đưa ra đề nghị, cả Dương Vi và bà ta đều ngạc nhiên nhìn anh. Dương Vi tự nguyền rủa bản thân vì sự ngu ngốc của mình. Cuối cùng cũng cô cũng bị bán đi mà thôi. Dương Vi cười nhạt, nhớ lại lời Shark nói năm đó. Qủa thật tin người là tự sát. Nghĩ đến hắn, Dương Vi không khỏi mỉm cười. Hắn là động lực duy nhất để Dương Vi sống trong hai năm qua. Chỉ vì một ngày được gặp lại.
_ Năm mươi triệu. Đủ tiền không?
Bà ta nhìn người đó, khóe môi anh khẽ cong. Anh rút điện thoại ra gọi người mang tiền đến. Chưa đầy năm phút sau một chiếc ô tô màu đen tiến về phía bọn họ. Từ trên xe, một gã đàn ông gương mặt bặm trợn bước xuống xe, ông ta đưa cho người đó một chiếc va li. Anh mở ra đưa trước mặt bà ta.
_ Đây là một trăm triệu tiền mặt, bà có thể kiểm tra.
Dương Vi thần người nhìn những cọc tiền được xếp gọn gàng trong chiếc va li kia. Vậy là cuộc sống của cô lại sắp bước sang trang mới, không biết là hạnh phúc hay bất hạnh. Qua hai năm, cô cũng dần dần cảm thấy bật lực, ý chí, khát khao tìm về gia đình dần dần phai nhạt, chẳng còn tha thiết nữa, vì cô đã nhận ra rằng, có cố gắng cũng không thể thay đổi được gì.
_ Tôi… tôi… chấp nhận. Mau mang nó đi đi.
Hai mắt bà ta sáng rực nhìn vào chiếc va li đầy tiền. Người đó đóng chiếc va li lại đưa cho bà ta. Anh gọi gã đàn ông đưa va li khi nãy đến, kể lại ngắn gọn về tên giết người kia để gã đi theo cảnh sát lấy lời khai. Còn anh dắt cô về chiếc ô tô đang đậu ở phía xa. Lúc này Dương Vi vô cùng bình tĩnh, lên xe cùng anh, nghĩ về cuộc sống sắp tới của mình.
_ Cảm ơn anh đã cứu tôi khỏi bà ta, tiếp theo anh định làm gì.
Dương Vi nhìn sang người ngồi cạnh mình. Chiếc xe chạy băng băng trên đường, qua Di Linh, tiến về Đà Lạt. Ngừơi đó nhíu mày nhìn Dương Vi tỏ vẻ không hài lòng, nhưng rồi gương mặt anh dãn ra, nở một nụ cười hiền lành.
_ Em vẫn luôn cảnh giác như thế à? Nhưng em yên tâm, anh là người tốt. (Tiếp tục câu chuyện nhiều năm sau đó, người nào đó vẫn tiếp tục hận muốn đâm đầu xuống đất vì hai chữ “người tốt” này của mình)
_ Tạm tin anh là người tốt. Vậy cứ để tôi lại một cô nhi viện nào đó, cho tôi địa chỉ, sau này tôi nhất định sẽ mang đủ tiền đến trả lại cho anh.
Người đó hơi ngạc nhiên nhìn Dương Vi, nhưng rồi lại mỉm cười, xoa đầu đầu cô.
_ Anh chỉ có một yêu cầu với em. Nếu em không muốn mình mắc nợ anh thì chỉ cần thực hiện.
_ Yêu cầu gì? Chỉ cần không quá đáng, tôi sẽ làm.
_ Mẹ anh mất sớm, gia đình anh rất tẻ nhạt, anh rất muốn có một người em gái, ba anh cũng vậy. Em có thể làm em gái anh không?
Lời đề nghị vừa được thốt ra, trái tim Dương Vi đập nhanh vài nhịp. Một yêu cầu quá đơn giản và dễ thực hiện biết bao. Cô cũng muốn có một cuộc sống gia đình, nhưng trải qua bao nhiêu chuyện, cô rất sợ khi phải tin vào một ai đó, nghĩ đến một ngày bị phản bội, cảm giác đau đớn như bị dao đâm vài trăm nhát vào tim. Nhưng qua những gì cô đã chứng kiến, cô cũng hiểu rõ mình không thể từ chối chàng trai trước mặt nên đành gật đầu đồng ý.
…
Hà Trang không nói gì, chỉ dịch người nằm sát vào Dương Vi hơn.
_ Cũng may là cuộc sống của cậu cuối cùng cũng thoải mái. Không thì tớ ân hận đến chết mất.
_ Mình đã bảo rồi, cậu không có lỗi.
Bỗng nhiên Hà Trang im bặt, cô không nói một lời nào nữa. Cô nhìn sang Dương Vi, ánh mắt đầy áy náy. Có những sự thật Dương Vi cần phải biết.
_ Có một số chuyện cậu cần phải biết. Nó sẽ rất tệ, nhưng không thể giấu mãi được.
Dương Vi hít vào một hơi thật sâu. Qua thái độ kì lạ của Hà Trang khi nãy cô cũng đoán được một phần nào sự tồi tệ của câu chuyện mà cô bạn sắp nói ra.
_ Mình sẽ cố gắng. Cậu cứ kể đi.
Thấy sự kiên quyết của Dương Vi, Hà Trang bắt đầu kể lại mọi chuyện diễn ra trong bảy năm qua.
_ Ngay đêm hôm đó, mẹ cậu bị ám sát. Mình không biết tại sao ba mình đoán được sự việc này, ông đã thuê người bảo vệ mẹ cậu từ trước, nên họ đã giết hai tên sát thủ được phái tới và dựng hiện trường giả về việc chiếc ô tô chở mẹ cậu rơi xuống biển rồi nổ tung để đánh lừa người muốn hại bà ấy. Hiện giờ, mẹ cậu đang sống cùng gia đình tớ nhưng với danh nghĩa là người đã chết. Còn ba cậu, chú ấy rất lạ, mình không nghĩ chú ấy lại cư xử như vậy. Không biết cậu còn nhớ bà quản gia nhà cậu thuê năm xưa không. Không biết vì sao ba cậu đã tái hôn cùng bà ta. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Con gái bà ấy, bỗng dưng được thay vào vị trí đáng lẽ ra là của cậu. Ba cậu cũng không hề cho người điều tra về việc mất tích của cậu và cái chết của vợ ông. Mình rất uất ức về việc này nên đã nói với ba mình, ông chỉ nói rằng, để đạt được mục đích lớn thì phải biết hy sinh những gì nhỏ nhặt. Sau đó thì không nói thêm nữa. Tớ nghĩ có một điều gì đó sau việc của gia đình cậu nhưng không thể nào đoán ra. Cả thái độ của mẹ cậu cũng không giống người bình thường, trước hành động của ba cậu, bà chỉ nói với tớ rằng không bao giờ được nghĩ sai về chú ấy, mọi việc đều theo đúng trật tự ban đầu. Anh trai cậu hiện đang du học ở Anh, vì tranh cãi với ba cậu về việc tái hôn của ông.
Vừa dứt lời, Hà Trang liền nhìn Dương Vi. Sắc mặt cô ngày càng tệ. Dương Vi cô kìm nén tiếng nấc nghẹn của mình. Tại sao cô lại khóc? Cô không biết. Cuối cùng thì mẹ cô vẫn còn sống. Không ai phải chết nhưng Dương Vi vẫn cảm thấy rất đau. Có lẽ nỗi đau này xuất phát từ sự thay đổi của ba cô. Người mà cô vẫn luôn yêu thương về kính trọng. Nước mắt rơi kèm theo sự đổ vỡ về niềm tin của Dương Vi dành cho ba của mình.
Hà Trang vẫn giữ thái độ im lặng của mình. Cô ôm người bạn thân của mình vào lòng. Trong lòng cũng đau đớn thay cô. Nước mắt chầm chậm rơi xuống.
_ Cứ khóc đi Dương Vi.
Dương Vi rời khỏi phòng tắm. Lúc này cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô đã dần dần chấp nhận câu chuyện đó là một phần kí ức của mình. Dù cho nhiều cảm xúc lẫn lộn, nhưng Dương Vi vẫn muốn biết tiếp những chuyện còn lại. Cô biết Hà Trang vẫn chưa kể hết cho cô tất cả.
Sau khi quay trở lại giường Dương Vi đã tỉnh ngủ hoàn toàn. Cô nhìn Hà Trang đang gõ gì đó trên laptop không khỏi tò mò. Thái độ của cô bạn lúc này, có chút kì lạ.
Cuối cùng thì Hà Trang cũng hiểu lí do vì sao buổi sáng một người lạ như Gia Huy lại có thể nói chuyện thân thiết với cô đến thế. Tất cả chỉ vì bọn họ có quen biết từ trước.
Hà Trang tham gia một vài câu lạc bộ nhiếp ảnh trên mạng kể từ khi cô vừa có một ít hứng thú với lĩnh vực này. Vừa vào câu lạc bộ, cô đã được sự chỉ dẫn của một tài khoản tên là JK. Cũng nhờ người này, kiến thức về nhiếp ảnh của cô đã tăng lên không ít. Lại thêm những cuộc chat thâu đêm về vấn kĩ thuật, kĩ xảo rồi lan ra đến cuộc sống ngoài đời thực. Vô số chủ đề để cùng nhau thảo luận. Vì thế mối quan hệ giữa Hà Trang và JK được xem là khá thân thiết. Nhưng trong các buổi offline chưa bao giờ cô gặp được JK ngoài đời, anh đều nói mình có việc bận không thể tham gia nên cho đến tận bây giờ Hà Trang vẫn chưa biết JK là ai. Vài phút trước máy tính hiện lên tin nhắn mới. Hà Trang nhìn vào suýt nữa thì khóc thét khi thấy dòng chữ màu đỏ hiện lên giữa màn hình.
“Anh đã thêm hình phạt về tội vu khống rồi. Còn em, vì sao lúc sáng lại không nhận ra anh?”
Nếu không vì Dương Vi đã quay trở lại thì Hà Trang đã nhấn nút Enter cho một tin nhắn vô cùng thô lỗ “Nhận ra cái đầu anh.” May mà cuối cùng cô đã không gửi. Có chết Hà Trang cũng không ngờ người tên JK ấy chỉ lớn hơn cô một tuổi, đã thế lại còn học cùng trường. Cô vẫn chưa tiêu hoá được hết sự thật này. Rất may Dương Vi đã quay lại, cô sẽ nói chuyện cùng cô bạn thân của mình mà không để ý đến người này nữa. Hà Trang tắt laptop, chui vào chăn cùng Dương Vi.
_ Còn chuyện gì nữa, cậu kể luôn đi. – Dương Vi đề nghị, còn kèm thêm một nụ cười bình tĩnh để chứng minh tâm trạng mình đã quay về lại trạng thái bình thường.
_ Không kể nữa, đêm nay đã làm cậu buồn nhiều rồi. Đi ngủ thôi.
Hà Trang nói qua loa rồi với tay định tắt đèn ngủ nhưng liền bị Dương Vi giữ lại.
_ Cậu thà để tớ đau một lần còn hơn lặp lại nó nhiều lần đúng không?
Dương Vi nhìn Hà Trang đầy kiên định. Cô thật sự muốn biết những chuyện còn lại. Có lẽ cô sẽ buồn trong đêm nay thôi, ngày mai sẽ là một ngày mới, cô sẽ chấp nhận được sự thật về những chuyện đang diễn ra.
_ Mọi chuyện cũng chỉ có vậy thôi.
_ Thật chứ?
_Tất nhiên là thật.
Tuy rằng trong đôi mắt của bạn mình lại phủ một lớp sương mỏng để che giấu cảm xúc nhưng Dương Vi vẫn nhận ra sự lúng túng qua lời nói của Hà Trang. Cô không tin rằng không còn chuyện gì xảy ra nữa.
_ Đừng giấu mình được không? Xin cậu đấy.
Hà Trang nhìn sự kiên quyết của Dương Vi. Nếu như cô không kể tiếp thì đêm nay sẽ không bao giờ kết thúc. Hà Trang không phải là một người có tinh thần vững vàng nên qua vài giây đành phải tiếp tục câu chuyện.
_ Thôi được rồi. Đây là điều cuối cùng mình biết đấy. Một tí chuyện về sự thay đổi của ông anh nhà cậu.
_ Ủa, cậu cũng biết chuyện của anh ấy nữa hả? Mình nghĩ hai người ghét nhau mà.
Bỗng nhiên Dương Vi nhớ lại ngày còn nhỏ, mỗi lần anh trai và bạn thân gặp nhau là lại liếc nhau muốn rách mắt, không ai nhường ai.
Hoàng Đăng là một người anh trai rất tốt, tốt hơn cả Dương Vỹ. Có lẽ vì anh là anh trai ruột của cô. Kí ức về những ngày tháng sống hạnh phúc cùng gia đình và anh trai lần lượt hiện lên trong trí nhớ. Nhưng rồi mọi thứ dừng lại vào năm Hoàng Đăng mười bốn tuổi, lần cuối cùng cô thấy anh là khi cô xin anh đi chơi với Hà Trang. Sau đó không còn kí ức nào nữa.
_ Ừ thì cũng ghét. Nhưng rồi có một chuyện đã xảy ra khiến mọi thứ hoàn toàn thay đổi.
…
Sau đêm Dương Vi bị người ta bắt đi, tâm trạng của Hà Trang vẫn chưa khá hơn. Cô vẫn còn sợ hãi và lo lắng. Cô vẫn không thể nào quên đi được hình ảnh bạn mình bị người ta bắt đi, còn mình thì chỉ biết chạy theo và la hét trong tuyệt vọng. Đó là bóng ma tâm lí lớn nhất trong lòng cô.
Hà Trang ngồi trên xích đu nhìn về khoảng sân vắng bằng ánh mắt vô hồn. Những thứ kinh khủng này đến bao giờ mới thoát ra khỏi cuộc đời cô. Phải đến lúc nào cô không còn gặp ác mộng nữa. Và liệu kiếp này cô còn gặp lại Dương Vi hay không?
_ Jenna, mở cửa cho anh.
Ngoài cổng, tiếng đập cửa cùng tiếng gọi của Hoàng Đăng khiến cô giật mình, Hà Trang vội chạy ra cửa cho anh. Hoàng Đăng không nói một lời kéo Hà Trang lên phòng, vai anh đeo balo khiến cô cảm thấy kì lạ. Hoàng Đăng khóa trái cửa phòng, ném balô xuống đất, anh ngồi gục xuống, vai không ngừng run lên.
_ Martin, anh sao vậy?
_ Jenna, cho anh ở nhà em vài ngày.
_ Đã có chuyện gì xảy ra sao?
Hoàng Đăng không trả lời, anh thu mình lại nơi góc phòng, dùng hai tay ôm lấy đầu đầy bất lực. Cô không hỏi gì thêm nữa, chỉ bước đến ngồi xuống cạnh anh. Cô nghe thấy tiếng nấc của Hoàng Đăng, anh đang nghiến răng để giữ cho mình không khóc. Hà Trang biết tâm trạng của anh rất tệ nhưng không thể hỏi, chỉ biết im lặng ngồi bên cạnh, đó là điều duy nhất cô có thể làm lúc này.
Hà Trang bất giác nắm lấy tay Hoàng Đăng, siết nhẹ. Cô muốn cho anh biết đến sự tồn tại của cô, cô vẫn luôn bên cạnh anh, sẵn sàng lắng nghe anh.
_ Jenna, em hiểu được cảm giác của một người khi biết mình là nguyên nhân
cái chết của em gái mình không?
_ Em, em không biết.
Hà Trang thành thật trả lời. Qủa thật khi đó cô còn quá nhỏ để hiểu hết ý nghĩa thật sự sau câu nói của anh, càng không thể hiểu cảm giác tồi tệ mà anh đang gánh chịu. Không thể hiểu nên không thể chia sẻ.
Bỗng nhiên cô cảm thấy vô cùng chán ghét bản thân mình, chưa bao giờ cô thấy bản thân mình vô dụng đến thế. Cô muốn được chia sẻ nỗi đau mất mát cùng anh nhưng đến ngay cả hiểu những gì đang diễn ra cô còn chưa làm được.
_ Dù cho chuyện gì xảy ra thì chỉ cần dũng cảm và kiên cường sẽ vượt qua thôi. Anh cố lên.
Hà Trang năm mười hai tuổi vẫn chưa hiểu thế nào là an ủi người khác nhưng tại thời điểm đó cô vẫn cố gắng hết sức giúp tâm trạng của Hoàng Đăng tốt hơn. Nghe thấy lời cô nói, Hoàng Đăng không khóc nữa. Trong một giây nào đó, anh đã nghĩ em gái mình vẫn còn sống, đang ngồi cạnh bên để an ủi cho anh.
Hoàng Đăng giật mình, choàng tỉnh. Có lẽ anh đã hiểu ra một điều gì đó, dù rằng rất nhỏ thôi nhưng anh sẽ tìm ra hướng giải quyết cho mình. Anh xoa đầu cô bé mà ngày ngày cùng mình đấu mắt. Cứ ngỡ rằng anh và cô bé này sẽ không bao giờ thân thiết, nhưng cuối cùng sau nhiều biến cố xảy ra thì chỉ còn lại cô. Người duy nhất mà anh có thể tin tưởng và dựa vào, giúp anh có mục tiêu để vượt qua cơn khủng hoảng lúc này.
Trong mắt Hoàng Đăng không còn vẻ nổi loạn và ngông cuồng khi nãy nữa, anh nhìn cô nở một nụ cười nhạt nhẽo, vô hồn nhưng chứa đựng sự bất lực và sợ hãi. Vào thời điểm đó, những gì cô có thể hiểu về nụ cười của anh chỉ là anh đang cười nhạo cho sự ngây thơ và không hiểu chuyện của cô. Tuy hơi ấm ức, nhưng Hà Trang vẫn giữ trong lòng, khi có dịp thích hợp sẽ nói chuyện với anh sau.
_ Jun là em gái anh, anh đối xử tốt với em ấy là tất nhiên. Vậy mà có người ghen tị nên hãm hại Jun. Buồn cười thật, muốn thay thế vị trí của em ấy và mẹ anh trên danh nghĩa thì quá dễ dàng với bọn họ, nhưng anh sẽ cho họ thấy, tất cả những điều họ giành lấy từ mẹ và em gái anh sẽ mãi mãi không bao giờ thuộc về họ.
Những lời Hoàng Đăng nói không đầu không cuối, ý tứ không rõ ràng và còn rất kì lạ nhưng Hà Trang có thể hiểu đôi chút.
_ Thay thế? Anh nói ai thay thế?
_ Chuyện của mẹ anh và Jun còn chưa rõ ràng, giờ đây quản gia nhà anh sắp trở thành mẹ kế của anh, con gái bà ta là em gái anh. Một lũ giết người.
Hoàng Đăng thở hắt ra, giọng điệu cười cợt và căm phẫn. Anh vẫn không thể nào quên từng lời của bà ta khi trò chuyện cùng con gái mình trong căn nhà gỗ nhỏ phía trên đồi. Anh đã từng ước rằng mình chưa bao giờ lên ngọn đồi đầy gió ấy rồi vô tình lạc bước vào nhà gỗ để nghe thấy bí mật động trời này. Hoàng Đăng vẫn còn nhớ rõ vài giờ trước khi anh hoảng sợ chạy thật nhanh về nhà. Anh rất sợ, sợ rằng họ sẽ đuổi theo anh để sát hại như chúng đã từng làm với mẹ và em gái của anh. Anh sợ mình sẽ là người tiếp theo. Về đến nhà Hoàng Đăng chạy thật nhanh lên phòng ba mình, dự định sẽ kể cho ông nghe toàn bộ sự việc, nhưng bước chân anh sững lại trước cửa phòng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc nhưng đã không còn ấm áp như ngày xưa nữa.
“Tôi sẽ tái hôn với Mai vào cuối tháng này. Cậu bắt đầu chuẩn bị đi.”
Lê từng bước chân nặng nề về phòng mình. Có lẽ ba anh cũng không còn là chính ông nữa, ông đã thay đổi, tất cả mọi người đều thay đổi. Nơi này cũng không còn an toàn nữa. Anh phải rời đi nhưng đi đâu thì anh không biết. Bỗng nhiên Hoàng Đăng nghĩ đến một nơi, biệt thự của nhà Simon cách đó không xa.
Hoàng Đăng nhìn lại căn phòng của mình một lần nữa trước khi mang ba lô rời đi, nước mắt của anh lặng lẽ rơi xuống. Anh cố gắng áp chế sự sợ hãi trong lòng cho đến khi an toàn bước ra khỏi nhà. Đến lúc này anh mới bắt đầu chạy thật nhanh đến ngôi biệt thự kia.
Hà Trang biết tâm trạng Hoàng Đăng lúc này không tốt, khó có thể giữ được bình tĩnh. Những lời này anh nói trong lúc đang xúc động nên có đôi chút khó hiểu. Nhưng khó khăn lắm anh mới có thể chia sẻ với cô, vì vốn dĩ họ chưa từng nói chuyện với nhau trước đó, chẳng lẽ vì không hiểu nên cô bắt anh nhắc lại nỗi đau của mình một lần nữa, như thế là rất tàn nhẫn.
_ Lúc này anh không thể tin tưởng bất kì ai khác, ngoài em. Tất cả những gì anh nghe được khiến anh rất sợ. Anh muốn nói cho ba anh biết, nhưng anh không thể. Anh biết sự im lặng của mình có thể khiến mọi việc đi xa hơn. Nhưng anh biết làm sao đây, không một ai có thể tin lời anh nói, có thể anh sẽ là người tiếp theo.
_ Thế tại sao anh lại tin tưởng em?
_ Không biết nữa. Nhưng anh tự nguyện tin em.
…
Hà Trang thở dài, nhớ về những giây phút cuối cùng mà Hoàng Đăng còn là một người tốt bụng trong kí ức của cô. Bây giờ anh chẳng khác nào một ác ma, vừa âm hiểm, vừa xảo trá lại còn xấu xa.
_ Sau đó anh ấy có gặp nguy hiểm không? – Dương Vi lo lắng hỏi.
Hà Trang lắc đầu, lại kể tiếp.
_ Anh ấy sống rất bình thường. Không hề có bất cứ tai nạn gì trong nhiều năm. Anh ấy hiện đang du học ở nước ngoài vì phản đối ba cậu. Thật ra thì ba cậu cũng không ép anh ấy làm bất cứ điều gì. Ngoại trừ một việc…
_ Việc gì?
Hà Trang không trả lời ngay mà bước xuống giường. Cô bước đến bàn học của mình lấy ra một cuốn album lớn rồi mở ra cho Dương Vi xem. Trong đó toàn là hình của Hoàng Đăng kể từ năm tuổi cho đến thời điểm này, khi anh tuổi. Hai phần ba số hình đều là Hoàng Đăng chụp một mình, số còn lại luôn có Hà Trang bên cạnh. Cả hai người luôn ở bên cạnh nhau suốt thời niên thiếu. Dương Vi cũng nhận ra rằng kể từ năm tuổi, nụ cười của Hoàng Đăng trong những bức ảnh kia đã có phần gượng gạo và không còn được tự nhiên nữa.
_ Ngoại trừ việc ép anh Đăng đính hôn với mình.
Cuối cùng Dương Vi cũng đã biết vì sao thái độ của Hà Trang không vui khi nhắc đến việc này. Để cho hai kẻ từng liếc nhau muốn rách mắt kết hôn cùng nhau, một chủ ý không thể nào tệ hơn được nữa.
_ Rồi anh Đăng phản ứng thế nào?
_ Nhắc đến chuyện này mình lại điên lên. Ông anh đáng yêu chết tiệt của cậu, chuyện gì cũng chống đối ba mình, chỉ riêng chuyện này là đồng ý, anh ta bị điên à.
Vừa nói, Hà Trang vừa lật cuốn album cho Dương Vi xem. Tiếp theo là những bức ảnh khá thân mật của hai người. Họ cùng nhau đón Năm mới, giáng sinh, đi du lịch…
– Này này cậu xem đi, mình và anh ấy cũng từng thử hẹn hò vào năm ngoái. Cậu biết anh ta nói gì không.
Hà Trang lại chỉ vào một bức hình khác.
_ Đây, chỉ sau hai giây khi bức hình này được chụp, anh ta đã nói “Cảm giác giống như đang hôn em gái của mình vậy.”
Đến Dương Vi đang nhìn chăm chú vào bức hình anh trai yêu quý của mình đang hôn lên trán cô bạn thân cũng phải bật cười. Câu này của Hoàng Đăng thật biết làm tổn thương người khác. Hà Trang đấm thùm thụp vào chiếc gối, tưởng tượng đó là gương mặt đáng ghét của Hoàng Đăng mà ra tay.
_ Ngay lúc đó mình chỉ muốn đấm vào mặt anh ta. Cậu không biết mình đã đọc câu thần chú “Là người yêu, không phải anh trai” bao nhiêu lần trong đầu đâu. Mà anh ta lại phá sự cố gắng của mình như thế.
_ Sau đó thì sao?
Không biết từ lúc nào, tâm trạng của Dương Vi đã khá hơn. Cô cũng không còn cảm thấy quá nặng nề nữa. Lúc này cô chỉ tập trung vào chuyện tình cảm của hai người thân quen của mình thôi.
_ Mình rất bình tĩnh nói lại anh ta một câu “cảm giác được anh trai hôn cũng không tệ lắm”. Cuối cùng thì sau buổi hẹn hò đầu tiên cũng như cuối cùng đó, mình với ảnh quyết định sẽ không bao giờ đính hôn. Anh ta còn tỏ ra cao thượng lắm cơ. Gì mà “Khi nào em tìm được một người thích hợp thì mang tới để anh duyệt cho. Còn chuyện hôn ước, để anh lo.”. Rồi mình cũng quen người khác, nhưng cũng chẳng đâu vào đâu. Giờ bạn của cậu đang muốn điên lên vì thất tình đây này.
Dương Vi nhìn dáng vẻ buồn chán của Hà Trang không khỏi bật cười. Cô biết cô bạn bình thường ít nói của mình đêm nay đã nói thêm nhiều thứ để giúp cô quên đi những chuyện buồn vừa nghe. Cô cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
“Người thích hợp” của cô giờ đang ở nơi nào nhỉ. Dương Vi bỗng dưng thấy trong lòng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nỗi buồn vô tận. Lúc này cô lại nhớ đến Shark. Còn có Hải Anh.