Vài ngày sau đó, sau khi đã thống nhất lại kịch bản và hoàn thành khâu chọn diễn viên, đội kịch đã có buổi tập đầu tiên. Hôm nay chủ yếu để các diễn viên làm quen với vai diễn của mình và tập thử trước kịch bản. Gia Hưng đứng trên sân khấu giúp đỡ bọn họ dàn cảnh và phân tích nhân vật. Hà Trang im lặng quan sát toàn cảnh buổi tập trong một góc khuất, đồng thời sửa lại một vài lời thoại trong kịch bản.
Sau khi thấy mọi chuyện đã ổn, Gia Hưng rời khỏi sân khấu đến ngồi bên cạnh Hà Trang, liếc nhìn tập kịch bản đã được cô thay đổi một vài tình tiết.
_ Cậu thấy thế nào?
_ Mọi thứ đều ổn. Tôi đang cân nhắc liệu bên kĩ thuật có thể dàn được một số cảnh khó hay không? Như cảnh ở chiến trường chẳng hạn.
_ Để tôi mời người giúp đỡ về phần này xem. – Gia Hưng nhìn sang tập kịch bản đã được chỉnh sửa một số chi tiết nhỏ. – Cảnh cuối cùng, cậu sửa rồi à?
_ Ừ. Tự nhiên nghĩ cảnh đó không phù hợp với người xem lắm. Vẫn nên nhẹ nhàng hơn một chút.
_ Ừ, để tôi thông báo lại với cặp chính.
Gia Hưng rời khỏi chỗ ngồi bước lên giữa sân khấu vỗ tay mấy cái để thu hút sự chú ý của mọi người.
_ Hôm nay tập đến đây được rồi. Có lẽ mọi người đã quen với vai diễn của mình. Mai giờ sáng lại tập tiếp. Bây giờ mọi người có thể về. Có chỗ nào thắc mắc cứ hỏi trực tiếp tôi hoặc Hà Trang. Mạnh Tuấn, Thuỳ Linh, hai người nán lại một chút.
Mọi người trong phòng tập vui vẻ ra về. Bởi vì vai diễn của họ đều rất đơn giản nên hầu hết mọi người đều nắm được nhân vật, dễ dàng biểu đạt. Mạnh Tuấn và Thuỳ Linh, hai diễn viên chính được chọn cho vở kịch lần này vẫn chưa hoàn toàn nắm được nhân vật của mình. Họ hơi lo lắng bước về phía Hà Trang và Gia Hưng.
_ À, các cậu lật kịch bản đến trang cuối đi. Ở đoạn cuối này đổi từ hôn môi thành hôn trán nhé.
_ Ừ, tụi mình biết rồi.
Mạnh Tuấn gật đầu, cậu đọc lại kĩ đoạn đó một lần nữa để dễ dàng ghi nhớ.
_ Vậy còn thoại thì sao? – Thuỳ Linh hỏi.
Hà Trang quay cây bút trên tay, suy nghĩ một lát.
_ Không cần đọc thoại. Vì sau đó Alyssa sẽ chết. Cậu chỉ cần mỉm cười được rồi.
Thuỳ Linh thử tưởng tượng đến cảnh cuối cùng của vở kịch, có đôi chút khó khăn để hình dung.
_ Linh, cậu cần xem thử không?
Hà Trang nhìn gương mặt mờ mịt của hai người liền đưa ra đề nghị. Chính cô cũng cần thử một lần xem cảnh này sẽ diễn ra như thế nào.
_ Tuấn, cậu vẫn dùng lời thoại cũ, chỉ thay đổi cảnh hôn thôi. Diễn thử cùng tôi nhé.
Trong lúc Mạnh Tuấn còn nhẩm lại một vài câu thoại cuối cùng chuẩn bị lên sân khấu để diễn thử cùng Hà Trang thì Gia Hưng đã vội vàng lên tiếng.
_ Hay để tôi diễn cùng cậu đi. Có lẽ Mạnh Tuấn cũng cần phải xem qua một lần.
Hà Trang nghe lời Gia Hưng giải thích cũng cảm thấy hợp lí nên đồng ý. Gia Hưng thở phào, may mà cô đồng ý, nếu không thì cậu chết mất. Ngoài biên kịch ra thì đạo diễn cũng là người biết rất rõ nội dung của vở kịch, Gia Hưng đã thuộc lòng cảnh cuối này từ lâu. Chỉ là cậu không muốn nhìn cô diễn cảnh này cùng người khác.
Trong lúc chờ đợi Gia Hưng và Mạnh Tuấn lấy đạo cụ cần thiết, Hà Trang tận tình hướng dẫn lại tính cách nhân vật cho Thuỳ Linh. Cô nhớ lại buổi chọn diễn viên ngày hôm qua, ngay lúc vừa nhìn thấy diễn xuất của cô bạn này, Hà Trang liền chọn ngay. Một phần vì cảm thấy Thuỳ Linh hợp với nhân vật nữ chính của mình, một phần khác cũng vì cô bạn đã là người báo với cô tin tức Nhã Thư hẹn gặp Dương Vi nhiều tuần trước.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Hà Trang nằm xuống chiếc giường đặt giữa sân khấu, hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại. Gia Hưng từ cánh gà sân khấu hớt hải bước thật nhanh đến bên giường cô, cậu đứng bất động nhìn cô gái nằm trên giường đang duy trì một ít hơn thở yếu ớt cuối cùng. Đôi chân cậu đứng không vững nữa, quỳ sụp xuống bên giường.
_ Alyssa, nàng… - Gia Hưng bắt đầu đọc thoại, mắt dần đỏ lên, lời nói thoáng run rẩy.
Cô gái nằm trên giường hơi động đậy, chậm trãi mở mắt. Cô nhìn chàng trai đối diện rất lâu, ánh mắt rung động. Tựa như hình ảnh trước mắt chỉ là ảo ảnh của riêng cô, rất nhanh sẽ biến mất.
_ Charles, là chàng phải không? – Đôi tay yếu ớt chầm chậm đưa lên chạm vào gương mặt chàng trai rất nhẹ, sợ rằng anh sẽ biến mất.
_ Là ta. Ta đã trở về rồi.
_ Được nhìn thấy chàng, em rất vui. Đã đến lúc em về với Chúa rồi. Cuối cùng, em cũng đã chờ được chàng trở về.
Cô gái nằm trên giường nở một nụ cười hạnh phúc. Lúc này ở dưới sân khấu Mạnh Tuấn và Thuỳ Linh xem đến ngây người. Họ nhìn hàng nước mắt lặng lẽ rơi nơi khoé mắt của cô gái nằm trên giường không khỏi rung động, đây là diễn sao?
Chàng trai đỡ cô gái ngồi dậy một cách khó khăn, để cô tựa vào người mình. Trong một vài giây, chàng trai nọ thoát khỏi vai diễn của mình. Cậu nhớ ra cảnh tiếp theo, cảnh mà cô gái này đã sửa lại trong kịch bản. Gia Hưng cúi đầu, đặt lên trán của cô gái đang nằm trong lòng mình một nụ hôn. Lúc này, không phải là diễn nữa.
Nước mắt chàng trai lặng lẽ rơi xuống. Cô gái nở một nụ cười cuối cùng đầy mãn ngyuyện, hoà theo dòng nước mắt. Cánh tay cô buông thõng…
_ Alyssa…
Tiếng gào thét đau đớn của chàng trai vang vọng khắp căn phòng. Phân cảnh kết thúc.
Cho đến khi Gia Hưng và Hà Trang rời khỏi sân khấu bước xuống đứng bên cạnh, Mạnh Tuấn và Thuỳ Linh vẫn còn đang ngẩn ngơ nhìn về phía trước. Bọn họ sẽ diễn được như vậy sao.
_ Hai người hiểu chưa?
Hà Trang lau giọt nước còn vươn lại trên mi mắt, hơi mỉm cười hỏi. Cô cũng không ngờ mình có nhiều cảm xúc như vậy, còn có thể khóc.
_ Có lẽ, một chút.
Mạnh Tuấn khó khăn thốt nên lời. Lúc nãy khi quan sát hai người trên sân khấu, một phút giây nào đó, cậu đã nghĩ tất cả những gì đang diễn ra là thật, về cảm xúc, về âm điệu trong lời nói, còn cả nụ hôn đó. Cậu nhìn sang cô bạn diễn của mình, có lẽ bọn họ nên tìm một chút cảm giác chân thật hơn.
_ Đây chỉ là diễn thử thôi. Các cậu mới là Alyssa và Charles. Hãy thể hiện theo cách mình muốn. – Gia Hưng cười cười giải thích, có chút cảm giác hoài niệm về phân cảnh lúc nãy.
_ Tụi mình sẽ cố gắng. – Thuỳ Linh tiếp lời.
_ Vậy nhé, buổi tập kết thúc tại đây.
Gia Hưng ở lại phụ Hà Trang dọn dẹp một số thứ rồi mới tắt đèn ra về. Trên đường đi, cậu chợt nhìn lại hai cánh tay mình, cảm giác khi nãy vẫn còn nguyên vẹn. Cái ôm đó, nụ hôn đó, mọi thứ vô cùng thật. Gia Hưng chỉ diễn một nửa, một phần còn lại là cảm xúc chân thật của cậu.