Mắt Xanh mê hoặc chương .
Edit: Quảng Hằng
Hai năm trước, AG trong một buổi triễn lãm tranh trong một phòng tranh nhỏ ở Paris vẫn chưa có tiếng tăm gì, ở giữa cô trưng bày bốn tác phẩm của mình và bức tranh cô mới sang tác gần nhất tên là : “ Đồng ” . Toàn bộ bức tranh chỉ miêu tả đôi mắt, một đôi mắt u buồn màu xanh thẳm thâm thúy sâu hút như đại dương.
Khi mọi người đứng trước bức họa này, cảm giác đầu tiên là rung động, một màu xanh tinh khiết, không hề lẫn chút tạp chất, đây là một đôi mắt vô cùng đặc biết. Có người đoán chủ nhân của đôi mắt này chính là AG, mà cũng có vài người cho rằng đôi mắt này thể hiện cho phần tình cảm mà AG đã đổ vào đó, có lẽ là người yêu của AG.
Nhưng là vừa mới thành danh AG cũng không hề xuất hiện trước mặt công chúng, mà ông chủ của phòng tranh nhỏ này cũng kiên trì không chịu lộ ra bất kỳ tin tức gì của AG, thậm chí có người vì yêu thích bức họa đưa ra giá trên trời vạn, cũng chỉ thu được AG ba chữ: Hàng không bán.
Vì thế AG trở thành nhân vật thần bí được giới truyền thông quan tâm, luôn luôn truy tìm, và căn phòng triển lãm nhỏ ở Pari cũng trở nên nổi tiếng từ đó.
"Anh còn dám nói, đều tại anh cùng Baby sao, không nên thúc giục em trở về, đành phải chấm dứt sớm về trước một ngày, tổn thất của em rất nhiều tiền a."
Nhớ tới lúc ấy Baby vô cùng lo lắng khi bảo cô quay về thành phố A, cô vẫn còn rất giận, bởi vì Baby nói dối cô rằng mẹ cô đang bệnh, nên chưa kịp đợi triễn lãm hoàn tất đã nhanh chóng quay về, dĩ nhiên là chuẩn bị thiết kế cho sản phẩm mới sắp đưa ra thị trường sáu tháng cuối năm, tức chết người đi được, nói không chừng kim ngạch tiêu thụ của sản phẩm này còn quan trọng hơn buổi triển lãm tranh của cô.
Nếu không phải đêm qua Baby nói với cô lời xin lỗi. "Tiêu Tiêu, con cũng biết là công ty của ba ba đang cần con mà, và chủ đề sản phẩm lần này là Hải Chi Lam, là màu xanh mà con am hiểu nhất. Toàn Trung Quốc sẽ tìm ra người thích hợp hơn so với con."
cô cam đoan sẽ lập tức đặt vé máy bay quay về nước Pháp.
"A, đúng rồi, anh trai ơi, hì hì" Loan Thần Thiên vừa nghe thấy thanh âm ngoan ngoãn của Tiêu Tiêu liền cảm thấy không có chuyện tốt, cau mày nhìn Tiêu Tiêu đang ôm cánh tay anh.
"Anh à, anh cũng biết mà, em đã lâu không đi ra ngoài vẽ vật thực, gần đây đều không có linh cảm . . . . . ."
"Em lại còn muốn đi ra ngoài? Lần này không được, em không phải là một cô bé nữa, không thể tùy hứng như vậy."
Loan Tiêu Tiêu thường cách một khoảng thời gian sẽ chạy đến các nơi trên thế giới, cô thích màu xanh, không, phải nói đối với màu xanh cô chấp nhất đến mức biến thái, trước kia là đi Malaysia để vẽ cảnh biển. Còn gần đây đến đại thảo nguyên Châu Phi để vẽ bầu trời xanh. . . . . Dù sao cô đi càng lúc càng xa, lần này nói không chừng muốn đi ra ngoài hành tinh.
"Thần Thần, anh rất không đáng yêu rồi, hay không tin tưởng em. Em cam đoan sẽ thiết kế sản phẩm lần này thật tốt. Anh đồng ý đi mà, anh trai tốt bụng của em! !" Ôm cánh tay Loan Thần Thiên làm nũng, cho tới bây giờ đều là chỉ cần thu phục anh trai thôi, ba ba cũng sẽ đồng ý.
"Em lần này cần đi đâu?" Loan Thần Thiên suy nghĩ đánh mất ý nghĩ của cô như thế nào, mỗi lần rời khỏi nhà người trong nhà đều vì cô lo lắng đề phòng .
"Na Uy"
Nhớ tới địa phương kia, Loan Tiêu Tiêu thật hưng phấn .
"Na Uy? Na Uy cũng không có phong cảnh màu xanh."
"nói lung tung, Cực Quang là ở Na Uy không phải sao, em nằm mơ cũng muốn đi xem, sau đó dùng cọ để vẽ lại màu xanh đẹp như thánh nữ kia."
"Chờ em mang bản thiết kế sản phẩm mới đến cho anh, chúng ta sẽ thương lượng lại việc này, nếu không không bàn nữa."
Loan Thần Thiên lấy tay Tiêu Tiêu, bắt đầu công tác, tối hôm nay còn phải đi dự buổi chiêu đãi của tập đoàn Magnus.
"Đừng mà, Thần Thần, anh. . . . . ."
"Trở về công tác!" Thanh âm uy nghiêm làm cho Loan Tiêu Tiêu bất mãn mím mím môi đi ra ngoài cửa.
"Chờ một chút" không thể nghi ngờ thanh âm này so với bất cứ gì đều êm tai hơn.
"Anh đồng ý?" Tiêu Tiêu lập tức xoay người, sắc mặt tràn đầy vui mừng.
"Buổi tối có một yến hội, em cùng đi với anh." Giọng nói đầy mệnh lệnh, không hề cho phép có thương lượng.
"Em không đi, buổi tối em bận rồi"
Nhụt chí lắc đầu, cô lại không muốn đi tham gia cái gọi là tiệc rượu của giới thượng lưu này, nhàm chán lại ghê tởm.
"Nếu như muốn cho sáng tỏ thân phận, thì cứ việc không đi." Cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục công việc, lúc trước Tiêu Tiêu đáp ứng tới công ty, một điều kiện trong đó chính là không thể tuyên bố cô là con gái của chủ tịch .
"Thần Thần, anh càng ngày càng âm hiểm rồi, hừ"
Tức giận mặt đỏ lên, phẫn nộ lao ra khỏi cửa.
Mắt Xanh Mê Hoặc – Chương
Trong đại sảnh màu vàng rực rỡ tân khách tập hợp, ăn uống linh đình, y phục trang sức vô cùng lộng lẫy. Những khách tham dự buổi dạ tiệc này đều là những người có tiếng tăm lừng lẫy trong giới kinh doanh, hôm tay tập hợp lại đây không ngoài nguyên nhân nào khác là chúc mừng cho tập đoàn Magnus bơm tiền vào thành phố A, cấp cho nền kinh tế thương giới đang bị đình trệ này mang đến một tin vui vô cùng to lớn.
Tiêu Tiêu kéo tay Loan Thần Thiên đi vào đại sảnh, lập tức đưa tới vô số ánh mắt tò mò, ai cũng biết Thiếu Đông của tập đoàn Thần Điền luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc, đây là lần đầu tiên mang theo bạn gái đến tham dự.
Loan Tiêu Tiêu hôm nay mặc lễ phục màu xanh ngọc, váy dạ hội thướt tha kéo dài trên mặt đất, chói lọi rực rỡ, thân váy xẻ cao, tao nhã lộ ra đôi chân dài nhỏ trơn trắng ngọc ngà. Chất liệu sử dụng bằng lụa vô cùng mềm mại và bóng loáng, tôn lên những đường cong mê người, tóc búi cao, lộ ra cái cổ trắng noãn bóng loáng thon dài, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện, một đôi mắt to xinh đẹp với nét trang điểm nhẹ nhàng, hàng mi cong vút với vẻ trong sáng và thánh khiết, hết sức loá mắt.
Lập tức liền có người bước đến chào đón hàn huyên ân cần thăm hỏi, Tiêu Tiêu vẫn duy trì nụ cười mỉm bên miệng điềm tĩnh .
"đã lâu không gặp, Loan tổng"bg-ssp-{height:px}
"Xin chào, Tần tổng"
"Vị này là?" Tò mò nhìn Loan Tiêu Tiêu, cô gái này nhìn gần càng đẹp hơn, trên mặt gần như nhìn không thấy lỗ chân lông, trơn bóng không tỳ vết.
"Là nhà thiết kế mới của công ty chúng tôi Angelia"
Trước mặt người ngoài, anh luôn luôn xưng hô Tiêu Tiêu như vậy.
Tần tổng có chút giật mình, thì ra đây là Angelia nổi danh lừng lẫy, không nghĩ tới còn trẻ như vậy, còn có tư sắc như thế.
"Tần tổng, rất hân hạnh được biết ông" Khẽ nhếch môi thành nụ cười nhẹ, càng thêm xinh đẹp.
đang chuẩn bị tiếp tục nói chuyện với nhau, ngoài cửa lại truyền đến từng trận tiếng huyên náo, lực chú ý các tân khách lại chuyển hướng .
Người nọ trong đám đông chậm rãi đi tới.
Khí chất ung dung lạnh lùng, hòa hợp với nét kiêu kì thản nhiên của quý tộc, lễ phục cung đình châu u màu đỏ, áo sơ mi bên trong trắng tựa tuyết, chỗ cổ áo giắt một chiếc khăn lụa màu bạc, cổ tay áo có đính những hạt nút bằng vàng lóng lánh, ngũ quan hòa hợp với nét lai của phương Đông, nghiêm cẩn mà cao quý.
Ánh mắt mọi người đều dừng trên người nam nhân này.
không khí giống như bị ngừng lại.
không có tranh cãi ầm ĩ, yên lặng chỉ còn lại có tiếng hít thở.
Đàn Cello tiếp tục kéo, mọi nguời mới hồi phục tinh thần lại, các tân khách bắt đầu xì xào bàn tán, tiếng nói chuyện rất nhẹ, ánh mắt lại đi theo bước chân của nam nhân này.
Loan Tiêu Tiêu trầm mặc xuống.
không biết tại sao cô có cảm giác là lạ , nhưng lại không hiểu vì sao, người nam nhân này thật đúng là tuấn tú, đặc biệt ánh mắt của anh, thật trùng hợp một cách kì lạ với đôi mắt mà cô thường thấy trong giấc mơ. Từ lúc cô năm tuổi đến giờ vẫn luôn nhìn thấy cùng một giấc mộng, trong mộng tràn ngập một tầng tầng sương trắng, chỉ có thể mơ hồ thấy ánh mắt của một người, ánh mắt kia nhìn chằm chằm vào cô, nhìn chằm chằm cô, đợi cô còn muốn đến gần nhìn xem, sương mù lập tức tan đi, bên trong không có một bóng người.
Nhận thấy được một luồng ánh mắt nóng bỏng, Ngải Đăng quay đầu.
Là một cô gái rất đẹp, cũng có lẽ là một cô bé, ánh mắt cô nhìn anh không giống với những cô gái khác, không có sự tham lam cùng a dua, nhưng thêm phần tán thưởng cùng nghi hoặc.
Nhưng tại sao lại là nghi hoặc chứ?
Yến hội tiến hành được một nửa, Ngải Đăng liền tìm cớ tránh đi, nhân vật chính đã đi rồi, đương nhiên một lát sau, mọi người cũng chầm chậm tan.
Ngải Đăng cảm giác mình có chút kỳ quái, không thể bình tĩnh được, luôn luôn bất tri bất giác nhớ tới cô gái vừa rồi, ngầm bực mình giật nhẹ nơ trên cổ áo, tháo vài cúc áo trên cổ ra, lộ ra khuôn ngực rắn chắc rót chén rượu brandy, uống một hơi cạn sạch. không dập đi ngọn lửa vô danh kia giống như dự tính, ngược lại càng lúc càng cháy mãnh liệt.
Phiền chán đè xuống, nhấn nút gọi. một lát sau, tiếng đập cửa vang lên.
"Vào đi."
"Tổng tài, ngài tìm tôi?"
"Giúp tôi điều tra cô gái mặc váy dài màu xanh ngọc, đầu đội vương miện ngọc trai trong yến hội hôm nay" .Giống như vô tình, thần sắc thản nhiên, chậm rãi nói.
Phi Lực hơi có chút kinh ngạc, cô gái? không nghe lầm chứ, tổng tài thế nhưng lại chú ý đến một cô gái?
"Dạ, nếu như không có chuyện gì khác, tôi xin lui xuống."
"Đợi chút"
Phi Lực xoay người, nhìn về phía nam nhân ngồi ở trên sô pha , cho dù sợi tóc có chút hỗn độn, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến nét cao quý giống như thiên thần của anh.
"Bảo anh điều tra bức họa kia, có kết quả chưa?"
Trong hành trình lần này, Ngải Đăng trong lúc vô ý đã phát hiện một bức ảnh chụp, ảnh chụp đó là bức họa 《 Đồng 》của hoạ sĩ thần bí thành danh. Ánh mắt trong bức họa kia làm cho anh cảm thấy quen thuộc, nhưng thấy chữ kí là AG, lại nửa điểm ấn tượng cũng không có.
"Tổng tài, căn cứ chỉ thị của ngài, chúng tôi tìm được phòng tranh từng triển lãm bức họa kia, nhưng ông chú của phòng tranh ấy nói bức họa kia đã bị nguyên tác giả thu hồi."
"Tác giả bức tranh ấy là ai?"
"Ông chủ của phòng tranh ấy cự tuyệt nói về tin tức của tác giả, phía sau người nọ có một thế lực rất lớn, liên quan đến nghị viên quốc hội, chúng tôi không tiện nhúng tay vào. Nhưng có chuyên gia phân tích dựa vào thủ pháp cùng màu sắc thì khẳng định rằng tác giả bức họa này là nữ."
"Ừm, anh đi xuống đi."
Ngay cả Phi Lực cũng không đều tra được sao? Bức họa này thực sự làm cho anh có chút hứng thú.
sẽ là em sao?