Mắt Xanh Mê Hoặc

chương 13: đó là một hiểu lầm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngải Đăng xem lại đoạn quảng cáo "Màu Xanh Của Biển" đang phát trên ti vi, có chút thất thần.

Hôm đó, tại sao mình lại đi đến đó nhỉ? Bởi vì nhận được điện thoại của Phi Lực sợ cô chịu ủy khuất sao? Khi đến đấy, thấy cô đang đứng ở trong góc nhỏ không khóc, không làm khó, an tĩnh đối mặt người khác chỉ trích như vậy, tựa như bản thân mình trước đây, chỉ có thể chịu nhận không thể phản kháng. Đột nhiên bản thân lại nảy sinh cảm giác thương tiếc, nên mới bước lên nắm lấy tay cô.

Qua nhiều năm như vậy, anh cho tới nay chính là trở nên mạnh mẻ hơn, mục tiêu trở nên cường đại đến mức không ai có thể phá hư khát vọng của anh. hiện tại anh đã làm được, cho nên anh đã trở lại, tuy nhiên đối với nội tâm mình sinh ra hoài nghi, anh bắt đầu dao động, vì sao nhìn thấy một cô gái giống như Tiêu Tiêu, trái tim của anh lại đập lạc nhịp, chẳng lẽ hình ảnh anh chôn sâu tận đáy tâm hồn không phải là cô ấy, mà chỉ là bóng ma ám ảnh của quá khứ thôi sao?

không thể phủ nhận, cô thực làm cho anh để ý, anh cũng không tin tưởng nhất kiến chung tình, nhưng anh quả thật dừng lại vì cô, chẳng lẽ anh nên lựa chọn cô sao? Sau đó quên đi cô bé luôn luôn ăn sâu vào tâm trí anh bao nhiêu năm nay? Quên mất tiểu công chúa mà mình đã đồng ý làm hoàng tử sao?

"Tổng tài, tiểu thư An­gelia đến."

Ngải Đăng ngẩng lên , thấy cô đi theo phía sau Phi Lực chậm rãi đẩy cửa tiến vào, khác hẳn với vẻ sặc sỡ lóa mắt ngày đó, hôm nay cô ăn mặc phá lệ tùy tính, quần Jean áo thun thực bình thường, tóc thật dài được tết lại nằm vắt vẻo trên vai.

Ngải Đăng chỉ chỉ chiếc ghế đối diện bàn công tác bảo cô ngồi xuống, bên cạnh Phi Lực lui ra ngoài, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Anh tìm tôi?" Sáng nay, Tiêu Tiêu nhận được điện thoại của Phi Lực, mời cô tới công ty một chuyến.

Ngải Đăng gật gật đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển tạp chí thời trang đưa cho cô.

Tiêu Tiêu đưa mắt nhìn bìa mặt, là ấn phẩm thời trang mới nhất của DiNa, liếc mắt nghi ngờ nhìn Ngải Đăng.

"Có thích không?"

"Hả? Cái gì?"

"Chọn một bộ đi, ngày kia là Lễ Chúc Mừng, chúng ta phải dự một buổi tiệc" .Ngải Đăng rất hiếm khi nói một câu đầy đủ như thế, cũng làm cho Tiêu Tiêu có chút kinh ngạc.

"À" .Tùy tiện lật lật vài trang, đều là tác phẩm của danh gia, xa xỉ.

"Anh cảm thấy bộ nào đẹp nhất?" Nếu tham dự cùng anh, hay là nghe anh đề nghị thì tốt hơn.

Ngải Đăng đứng dậy đi đến bên cạnh Tiêu Tiêu, cúi người không chút do dự chỉ chỉ. Theo ngón tay của anh nhìn thấy, là một bộ lễ phục truyền thống của Trung Quốc, có điểm tương tự với sườn xám của Trung Quốc, chỉ là ở chỗ cổ áo có thêm chút chi tiết thịnh hành nhất ở Châu Âu năm nay.

"Ừm, rất đẹp, chọn bộ này đi" Tiêu Tiêu ngẩng đầu, hai người cách thật sự gần, sợi tóc trên đỉnh đầu đã cọ vào cằm của Ngải Đăng.

"Hôm đó. . . . . . Cám ơn anh" Khẽ nhích ra chút khoảng cách, Tiêu Tiêu khẽ vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán, giống như vô tình nói.

"đã ăn cơm trưa chưa?" Ngải Đăng cũng không trả lời cô, ngược lại mạc danh kỳ diệu hỏi.

"không có a". Sáng nay vừa thức dây, đã nhận được điện thoại, làm sao có thời giờ.

"đi cùng đi"

Tiêu Tiêu kinh ngạc liếc mắt nhìn Ngải Đăng, đây là anh đang hẹn cô ăn cơm sao? Miễn cưỡng cười, lúm đồng tiền nhẹ lún xuống.

"Được"

Trung tâm kiến trúc Hoàng Ngọc là nơi tập trung những mỹ quan độc đáo, đồng thời cũng là nơi tập trung những món ẩm thực cao cấp nhất, thực hành chế độ khách quý VIP, chỉ có những phú hào, triệu phú mới có tư cách tiến vào.

Tiêu Tiêu đi ở phía sau Ngải Đăng, đi theo lối vào dành riêng cho khách quý, bước vào gian phòng thượng hạng đặc biệt. Trước kia cô cùng Baby đã tới một lần, nhưng là chỉ cho phép dùng cơm trong gian phòng bình thường, không nghĩ tới Ngải Đăng là người mới đến từ nước ngoài cũng có thể nằm trong giới hạn khách quý đặc biệt.

"Xin hỏi thức ăn vẫn giống như lần trước sao?" Phục vụ sinh cúi người cung kính hỏi.

"Muốn ăn cái gì?" Ngải Đăng quay đầu nhìn về Tiêu Tiêu phía sau.

"Tùy ý đi, sao cũng được."

"Vậy giống lần trước đi, lấy thêm chén ô mai rượu đến" .Ngải Đăng phân phó nói.

Tiêu Tiêu cảm thấy nhìn Ngải Đăng ăn cơm thật sự là loại hưởng thụ, có rất ít nam nhân lúc ăn cơm lại nghiêm túc đến như vậy, không nói một câu. Có thể là ánh mắt Tiêu Tiêu kéo dài quá mức, Ngải Đăng dừng tay đang cắt thịt, ngẩng đầu.

"Có cái gì không đúng sao?"

". . . . . . không có, tiếng Trung của anh thực tiêu chuẩn." Tiêu Tiêu phục hồi tinh thần lại, cười xin lỗi.

Ngải Đăng gật đầu một cái, để đao xuống, lấy khăn lau miệng, nhìn đồ ngọt trên bàn không hề động khẽ nhíu mày.

"không ăn sao?"

"Tôi không thích loại đồ ngọt này, rất ngán"

"cô thích ăn cái gì?" Ngải Đăng nhìn Tiêu Tiêu, cô cho tới bây giờ đều là ăn ít như vậy sao?

"Bánh mì nướng bơ đi " Tiêu Tiêu tùy ý nói, Lưu mụ mụ làm thơm phức lại trong vắt , cô thích ăn nhất.

Ngải Đăng nháy mắt hoảng hốt, tại sao nghe qua đã quen như vậy.bg-ssp-{height:px}

"Mắt xanh, mặt trời đã nắng đến tận mông rồi, mẹ Lưu làm bánh mì nướng bơ thật ăn thật ngon nha"

Trong đầu những lời này chợt lóe lên, mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Tiêu đang cúi đầu đấu tranh cùng miếng bít tết

"cô. . . . . ."

"Cái gì?" Khóe miệng hơi hơi mỉm cười, ôn nhu hỏi.

"Biết Nam Sơn danh uyển không?" Ngải Đăng hơi khẩn trương nhìn thẳng vào người trước mắt.

"Nam Sơn danh uyển?". Tiêu Tiêu nghiêng đầu lập lại một lần, "À, biết a, hình như là khu biệt thự cổ."

"Vâng". Ngải Đăng rũ rèm mắt xuống, che lại vẻ thất vọng trong mắt. Nếu cô chính là cô bé ngày xưa ấy, sao lại không nhận ra mình?

"Ngải Đăng, đoạn quảng cáo thứ ba nếu bị truyền ra ngoài, đối với anh có ảnh hưởng gì không?" Tiêu Tiêu nghĩ làm gì có vị tổng tài nào tự mình biểu diễn, không biết có cần quay lại đoạn đó hay không.

"không có việc gì" .Kỳ thật, sau khi biên tập cắt nối bản cũ gần như chỉ có lưng của anh, chủ yếu là làm nổi bật An­gelia. Nếu anh không cho phép công bố, ai cũng không biết đó chính là anh.

"Vậy là tốt rồi, hại tôi lo lắng mấy hôm nay."

"Đừng lo lắng"

Chỉ cách hai ngày, bộ lễ phục cầu kỳ đã được hoàn thành đang nằm trên tay của Tiêu Tiêu, làn vải lụa mềm mượt đỏ thẩm quyến rũ và hoa lệ xuất chúng, vạt áo dùng những sợi tơ màu bạc trang trí theo đường viền, cổ áo thì dung những hạt cườm tinh xảo kết quanh phối hợp hoàn hảo, mặc ở Tiêu Tiêu trên người, cực kỳ hoàn mỹ bó sát lấy thân thể thướt tha của cô.

"Ha ha, bảo bối Tiêu Tiêu của ba thật xinh đẹp!" Loan ba ba mặc một bộ trang phục dạ tiệc màu xanh đậm, cùng bộ lễ phục của Tiêu Tiêu phối hợp thật hoàn mỹ.

"Baby, hôm nay ba cũng thật đẹp trai a, Thần Thần đâu?" Còn khoảng tiếng nữa sẽ xuất phát, nhưng hiện tại vẫn không thấy bóng dáng của anh.

"À, ba đã dặn anh con một số việc, ba đi với con" Lễ Chúc Mừng hôm nay có rất nhiều truyền thông đều phải trình diện, nghe nói tổng tài Magnus cũng sẽ tham dự, tổng công ty Thần Điền không thể chỉ phái phó tổng đi, chỉ có tự thân ông phải xuất hiện trước công chúng thôi.

"Baby, con không muốn a, như vậy con sẽ bại lộ." Tiêu Tiêu cũng không muốn cố gắng của mình đều bị một câu ‘đời thứ hai’ này làm vỡ tan, như vậy mặc kệ thành tựu của cô có cao bao nhiêu, điều đầu tiên người khác chú ý vĩnh viễn là gia thế của nhà cô mà thôi.

"Tiêu Tiêu bảo bối, con ghét cha sao?" Loan ba ba quyệt miệng, đáng thương nhìn con gái.

"Baby!" Chịu không nổi hành vi đùa giỡn như thế này của Baby, Tiêu Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu đi về hướng phòng, lại có cảm giác trước ngực bộ lễ phục này, có chút đơn điệu, giống như khiếm khuyết gì đó.

Lôi từ trong hộp trang sức của mình ra, lấy từng món trang sức ra thử vào, nhưng dường như không có cái nào hợp với sự rực rỡ của bộ lễ phục này. Vậy phải làm sao bây giờ, Tiêu Tiêu luôn luôn là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, hay là tìm mẹ mượn vậy. Trang sức của mẹ đều thuộc dạng cổ xưa quý hiếm, khẳng định thích hợp.

Tiêu Tiêu liếc thấy mảnh ngọc bội Phỉ Thúy màu xanh biếc trong hòm sắt của mẹ, trên vòng trang sức có vô số những viên đá tròn nhỏ lấp lánh cẩn xung quanh, đặc biệt, điểm đỏ nổi bật giữa miêng phỉ thúy rất hợp với bộ lễ phục của cô, Tiêu Tiêu mang theo ngọc bội đứng ở trước gương vòng vo vài vòng, rốt cục hài lòng.

"Mau nhìn, là An­gelia cùng tổng tài Thần Điền, tin tức chấn động a!"

"Xin hỏi, hai người hôm nay cùng nhau đến đây, cũng có nghĩ là Tổng Tài đã thừa nhận An­gelia là con dâu tương lai của ông?”

"Tôi là phóng viên của Nhạc Thiên, xin hỏi An­gelia tiểu thư cùng Loan Thần Thiên có phải đang yêu nhau hay không?”

"Có đồn đãi nói tiểu thư An­gelia ở trường quay biểu hiện không tốt, bị đạo diễn mắng, xin hỏi có thật không?"

Tiêu Tiêu nhíu mày nhìn một loạt phóng viên đang vây quanh, quả thực âm Hồn Bất Tán. Quay đầu nhìn cha mình, đã tức giận đến gần như hồ đồ, lông mi nhếch lên.

"Thực xin lỗi, đây là việc tư của riêng tôi, không thể trả lời." Tiêu Tiêu nắm thật chặt kéo tay Baby đi, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.

May mắn lúc này nhân viên bảo vệ chạy đến, Tiêu Tiêu lôi kéo Baby đi về hướng phòng nghỉ.

"Baby, đừng nóng giận , ba cũng biết những ký giả này luôn. . . . . ."

"Quả thực hồ đồ! Ngày mai ba nhất định phải bảo Thần Thiên đi đính hôn, cứ độc thân mãi như vậy, lại phiền phức tới Tiêu Tiêu bảo bối của ba!"

"A?" Mắt Tiêu Tiêu choáng váng, không nghĩ tới Baby sẽ nói như vậy.

"Đừng a, để Thần Thần tự tìm theo ý của anh ấy, ba đừng buộc anh nha" Thần Thần không thích nhất có người thúc giục anh, cô cũng không hy vọng khiến cho gia đình chiến tranh.

"Còn có, tên phóng viên nói đạo diễn mắng con là sao?" Con gái ông từ sau khi về nhà đến nay chưa hề đề cập đến chuyện ở trường quay, hiện tại bị phóng viên nhắc tới, Loan Đức Hồng lập tức khẩn trương lên.

"không có chuyện đó, Baby cũng không phải không biết, các phóng viên thích nhất viết những loại chuyện như thế này."

"Ừm, vậy là tốt rồi, có cái gì ủy khuất đều phải nói ra biết không, bảo bối của ba cũng không thể chịu khi dễ." Vỗ vỗ đầu của Tiêu Tiêu, ông nói mang đầy vẻ đau lòng.

"Ha ha, đã biết rồi, con sẽ không bị ai khi dễ đâu!" Tiêu Tiêu nhào vào trong lòng Baby làm nũng.

"Phanh" một tiếng, cửa phòng nghỉ bị một cước đá văng ra, mặt Ngải Đăng như phủ băng tiêu sái tiến vào, vừa rồi ở ngoài cửa nghe được An­gelia làm nũng cùng nam nhân khác, cả người anh dâng tràn cơn tức, lạnh lùng nhìn An­gelia đang ngồi trong lòng Loan Đức Hồng.

Truyện Chữ Hay