Chúng Thanh Phong và Trương Mỹ Vân cùng nằm nghiêng, nhìn sâu vào mắt nhau.
Anh vén một lọn tóc lòa xòa trước mặt ra sau tai cô, hỏi: "Em cảm thấy đỡ buồn chút nào chưa?"
Trương Mỹ Vân khẽ gật đầu.
"Có anh nỗi buồn trong em đã giảm đi một chút, nhưng anh ơi em vẫn buồn."
Cô thành thật chia sẻ với anh cảm xúc hiện tại của mình.
Chúng Thanh Phong xoa đầu Trương Mỹ Vân, dịu dàng an ủi: "Anh biết em buồn và rất muốn chia sẻ với em.Nhưng nỗi buồn phải dân dân mới hết đi được, khi em bắt đầu vui lên, thì nỗi buồn sẽ dần hết đi."
"Em biết rồi!"
Chúng Thanh Phong cầm tay Trương Mỹ Vân, vuốt ve.
"Mỹ Vân! Em hãy nói cho anh biết, làm thế nào để em nhanh chóng vui lên đi?"
"Thật ra...muốn cho em hết buồn phiên, chỉ cần em ngửi mùi tiền là xong."
Nói xong Trương Mỹ Vân nhe răng cười.
"Tưởng em đời hái trăng, hái sao như nữ chính trong phim ngôn tình, chứ chuyện em muốn nằm trong khả năng của anh."
Chúng Thanh Phong chống tay ngồi dậy.
Tuy đã cà nhắc đi lại được, nhưng vết thương của anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
"Anh muốn đi đâu, để em giúp anh."
Trương Mỹ Vân nhổm dậy theo phản xạ.
"Em cứ nằm im đó, nhắm mắt vào đợi anh"
Trương Mỹ Vân chớp chớp mắt nhìn Chúng Thanh Phong, không hiểu anh đang định làm gì.
"Nằm xuống, nhắm mắt vào."
Cô làm theo lời anh, nhưng trong lòng dấy lên sự tò mò khủng khiếp.
Chúng Thanh Phong chậm rãi xuống khỏi giường.
Anh đi về phía cái két sắt dựng sát cửa sổ, nhập mật mã rồi mở ra.
Không ngoái đầu nhìn lại, anh hỏi: "Em đang lén nhìn anh đúng không?"
"Không có..."
Trương Mỹ Vân vội nhắm mắt lại, chối bay chối biến.
Một lát sau, Chúng Thanh Phong quay trở lại giường.
Trương Mỹ Vân cảm thấy có thứ gì nằng nặng đè trên trán của mình.
Cô từ từ mở mắt ra.
Chao ôi, một cục tiền mệnh giá nghìn dày cộp.
Trương Mỹ Vân choáng váng: "Sao anh để nhiều tiền mặt trong nhà vậy?"
Chúng Thanh Phong trả lời một cách thản nhiên: "Thì để phòng thôi.Biết đâu xảy ra chuyện gì khẩn cấp, cân dùng tới tiền mặt thì sao."
Trương Mỹ Vân nhấc cục tiền dày cỡ một gang tay lên, ngắm nghía.
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, chưa khi nào cô được cầm nhiều tiền thế này.
"Chỗ này bao nhiêu tiên đây anh?"
"Anh không biết!"
"Mình có bao nhiêu tiên cũng không biết là sao?"
Trương Mỹ Vân tròn mắt nhìn Chúng Thanh Phong, giống như anh vừa nói bằng ngôn ngữ của người ngoài hành tính vậy.
"Nói nhiều người không tin, nhưng thật ra anh không biết anh có chính xác bao nhiêu tiên đâu."
"Nhiều quá à?"
"So với nhiều doanh nhân khác thì anh có xi nhê gì đâu em.Anh chỉ là một giọt nước trong đại dương thôi."
"Vừa giàu, vừa giỏi lại còn khiêm tốn.Em cứ bị thích."
Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân cười.
Cô gái này đúng là mê tiên siêu cấp.
Thấy tiên một cái là mắt cứ sáng lên như sao, mồm cười tươi tới nỗi không ngậm lại được.
bg-ssp-{height:px}
Trương Mỹ Vân vuốt ve cục tiên, mặt thừ ra suy nghĩ: "Không biết tới khi nào em mới có được từng đấy tiên nhỉ?"
"Sau này kết hôn rồi, nhà cửa, tiền bạc đều sẽ giao cho em quản hết"
Chúng Thanh Phong nói.
Trương Mỹ Vân ngước lên nhìn Chúng Thanh Phong, nghiêm túc hỏi: "Anh muốn cưới em sao?"
"Ừ! Đợi anh bình phục hoàn toàn, xử lý công việc hòm hòm rồi sẽ bàn chuyện này với em"
"Tại sao lại là em?"
"Tại sao không thể là em?"
Chúng Thanh Phong hỏi ngược lại.
Chúng Thanh Phong luôn nghĩ rằng mình không đủ tốt với Chúng Thanh Phong.
Từ xuất thân, điều kiện gia đình, ngoại hình cho tới năng lực.
Mọi mặt cô đều không bằng anh.
Tại sao anh lại muốn kết hôn với cô? Tại sao? Tại sao? Trương Mỹ Vân không thể nào lý giải nổi.
Thấy Trương Mỹ Vân ngây người ra, Chúng Thanh Phong nhéo mũi cô.
"Mặt đất gọi Trương Mỹ Vân, em đang lơ lửng ở tầng mây nào mau mau đáp xu»
TrÆ°Æ¡ng Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong, khẽ gá»i má»t tiếng: "Anh!"
"Anh Äây!"
"Em há»i anh phải trả lá»i tháºt nhÃ?"
"Anh Äã bao giá» nói dá»i em Äiá»u gì chÆ°a?"
Chúng Thanh Phong lắc Äầu.
Quả tháºt trừ những chuyá»n mang tÃnh chất há» trá»ng, liên quan tá»i tÃnh mạng con ngÆ°á»i không thá» nói cho TrÆ°Æ¡ng Mỹ Vân biết toà n bá» sá»± viá»c ra, Chúng Thanh Phong chÆ°a từng nói dá»i cô bất cá» Äiá»u gì.
Chá» là có những chuyá»n anh không nói ra mà thôi.
"Em muá»n há»i anh Äiá»u gì nà o?"
TrÆ°Æ¡ng Mỹ Vân nhìn sâu và o mắt anh, ngáºp ngừng má»t lúc rá»i há»i: "Trong lòng anh em có quan trá»ng không?"
Không mất thá»i gian Äá» suy nghÄ, Chúng Thanh Phong trả lá»i ngay láºp tá»c: "Không phải quan trá»ng.Bá»i vì theo thá»i gian, thá» quan trá»ng sẽ dần Äược thay thế bằng thá» quan trá»ng hÆ¡n."
"Váºy là gì?"
Trương Mỹ Vân tò mò.
"Vá»i anh, em là vô giá."
Câu trả lá»i của Chúng Thanh Phong ngắn gá»n, súc tÃch nhÆ°ng lại hà m chá»a biết bao ý nghÄa.
Vá»i anh, cô là ngÆ°á»i quý báu, không thá» thay thế.
Äây là lần thá» n + anh khiến cô cảm Äá»ng.
TrÆ°Æ¡ng Mỹ Vân muá»n nói vá»i Chúng Thanh Phong Äiá»u gì Äó tháºt hay ho, tuyá»t vá»i nhÆ°ng lúc nà y dÆ°á»ng nhÆ° má»i ngôn từ Äá»u trá» nên vô nghÄa.
Hai ngÆ°á»i chẳng nói gì, chá» nằm nhìn nhau trong im lặng.
Chá» váºy thôi cÅng khiến tim há» Äược lấp Äầy bằng thá» cảm giác bình an và hạnh phúc rá»i.
Khoảnh khắc kỳ diá»u Äó bá» cắt ngang bá»i tiếng chuông Äiá»n thoại của Chúng Thanh Phong.
Là Quế SÆ¡n gá»i.
Anh Äang á» dÆ°á»i nhà , chá» Chúng Thanh Phong xuá»ng lấy Äá».
Lúc trá» lại phòng, Chúng Thanh Phong chìa ra trÆ°á»c mặt TrÆ°Æ¡ng Mỹ Vân má»t chiếc há»p Äược trang trà rất cầu kỳ, tá»nh xảo.
Anh má» nắp há»p, lấy ra chiếc vòng tay Trầm HÆ°Æ¡ng hạt, Äoạn trừ phiá»n não.
"ÄÆ°a tay Äây cho anh."
Trương Mỹ Vân ngoan ngoãn giơ tay ra.
Chúng Thanh Phong vừa Äeo vòng trầm cho cô vừa nói: "QuÃÌñÿISÀfK×lýÈàê O¯mçÄ}oqR £»IË-ókÇ);w°ô¾õÆVÃ,þÅB|]¼tN~Ç}ëì.Ø£ß&Õq³Ê]P«àú_ÚÁPÃâÖýÅ/ý|ÖØYíV+}Y,BпÓt¯Wà~{%ÂfÂoñ»R ×ÁÛDëÉ¢B!Ñvûå&¿àîÔl|ºùÜ ÝdUnòÎSË"ðk¥ôç >S¸%Ëms¼£%ÊS.Æö/S×-þܲÞU]NódÙ_{¤Nôlnñóæð´ ÛÏø·=¨ }/c.¯!°Qýͯ(QðYX{ËZ§ZöÇ.U[æy %~ôýoÛÁ_M_Ùm°Èï§A+ª L°YÎçÀXC¤%¡c[ùp!¾~ÙÀ·¿Êø,!Nr²efâËlX«c½>;Îbºéy¶CDÖ ùpSÏïm,½ YÔPLýÍÀ[email protected]±")l¯pk)Mã³DQ}±uæT_ËZ~µ¥ÂûiE§J¥RÀCl§V×@Iê+âUbõíM H[+ü&Ç[]_!)Zºa°ý:§ÇI«+ÿù )¢í£³Q{ ù·ìê¶möøíHCkh[ñ먷àlÎBÚ³ETmQ¤°"blþJ.¸^è ãè-û.¥B¯¾§»)ÝÎn¢ÏÄØVHRîkÞº³EDÂCþ-grâAP[Wî$ù(Ý Bé£Ó"ûà, >zª%fÉ%¡S¸.é½IJ¤ ÚwZ-ÏIlÐþ{û-IøÎ裴ÿóªô¡Kq~ºa¯ÊDrâ¡:·j>ãbXJÖé ^и¼î«cj>@ÞL§C >ÔMööbñõù£lŲù=¡ôè?ÜXF¶fí°ÞÙº²ÒëáÁ»pn{ÏNé=hYoæÌvë!`(a¥i÷V§z·mð{ÿñ¼§ÿNS eçµò³ù(Æ îäçÍÒµS¼Õ½kìöèúS ªî·BŬãfdAVsnÕ [N¯Ys ðè¡ïòwGRUã?ùÍ,²ÀyF«XséòT[Z:yN ËQNÕGUaKcÈcqu`¸"SçÔr;bøúj³²Ísl;ÎéÑ Xƾ:/¾Lg ÃƪÑD¾SlõBH¾Åt$¶Øb_½§æÙ¹Jcÿ"eÊã½YX·Ùö rDA)LéHÏJ¹røØ×ýQ|ͤ¢±UïujÓVqÀ,>:üÙ¦;â¦+èðºþWcÜs"Ôd¥PAÎi` >uIkÐO×·ÜÑPZ Ùö-Ʀͪ¢Ò,ÄAþÂí+ü+y¯¢Z%ä²ðz°»m³ó!×t! cH&v²¼AP¦Qy²ìDÃþã¼Ì¸ÓQd¸}D«¥¸QãÜÉ;Àîg.e¹×Åõ% AÆ;¡Tu ±z¡àªÄìRÆaÏØåRôûÙ.qÁ¡ W¢þ(µXÇ¥Õ[í[ëjJCµM×lV|ûBMN/áîGuX¥·.J³]rôTÂCEÀ´iGç&Ï%%¬çZ&øì§Uü×_t,FüBÙ¢xѤÁ(uªgÞò]p¬]ûÄahFðµo«ïø¼ÖóR¨í³)¦I¸Åð/(¹ÀòyÛ¨&ü±¿Õw«àwEþ}Ü$EÃ`TÖZÎFþ )~ïà]FÈ-fUr/ ³RJ :[¶öîê²)Nºûpòý~òWVë´ëïl ìGºl ÙÓϤÚLapÊMkðÖmöÁk`FéY,bQ²¬jßˤMÜÖUW,}FϦQä¯ P{!Qî«EæàoÄçûôp$Wj!û¸Q¢¨åøÀÑ ×yÿ¨wbn×Tút.ÝÛ²@öCFvùëÈÜÈþçÑ;ÿZ¢JcB¸iñ×= NÅñ¶üSB´Oû;áï éÔ"ë·(·ã¢{¥Ìù%Ó!£%ódTÜ`VÚÙ+ÑF(¿Q¸ý.µÏGz^²ðîs絶Êȧùhîç"E/ÄqÛ|áaL:µu!o½§ô[,ÙdÜÇ;·$ÝËѳ×xRÈí>ÇßÒËBã¿=ÞhdzÚ«b£·QÖ̦í«Àåjé¡öN°öé×i¨E=àîª[ñJIelÒÎRì¶Ç¡.ã[WÇï:Á²%/H-·D^ï.кH.éV z}iÿlÔYe¡³w ·Ë÷Õº NJF°=ÌÕê;Æm¸ fèu (ÙÃ/ä/ÙÄõû K!űSA½%ß²[SßùÆDØf!âîE°úÐáp«Ìöv,gXì,L,¦@[×^³íX>ÀCãMýõZoêäÜÆ»¦°W ¬½át»Ëh{sîfÙky~vWóXò~OË-!fl§ÿ?H¸Cµ²qUA=¤Â&öþDÃxJ ÛúXѹ¾tÉVf ñªEÝ£ÈÄàìNYªÂΣjÿ>&(p«£ßPKôxà¶ìWïvëÓPÌW_ÂιZ»NOä~NRUùعüE¦)ó%Þþ_ï!{VMé"ºYeÄHäëZéð g pA£ò¢Ð.