Mặt Trời Trong Tim Anh

chương 277: tỉnh lại nhớ người

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sự xuất hiện với tần suất dày đặc của Sophia Ngô khiến Chúng Thanh Phong thấy phiền.

Tâm trạng cũng không vui.

Thế nhưng Sophia chẳng buồn quan tâm tới những điều đó.

Cô ta chỉ cần thoả mãn điều mình thích thôi, còn người khác cảm thấy thế nào đều không quan trọng.

Mỗi lần Sophia Ngô tới thăm, Chúng Thanh Phong đều phải lặng lẽ nhắn tin gọi Võ Quế Sơn hoặc Trịnh Xuân Quang tới làm bóng đèn giữa hai người họ.

Ai cũng cảm thấy Sophia Ngô thuộc kiểu người mặt dày tới nỗi dao đâm không thủng.

Nhưng cô ta vẫn cứ trơ ra.

Ai nói gì cứ nói, việc cô ta đến cứ đến.

Cuối cùng, Võ Quế Sơn cũng nghĩ ra một kế sách vẹn toàn để "đuổi" Sophia Ngô đi.

Đó là cử cô ta sang châu Âu công tác trong nửa tháng.

Chúng Thanh Phong thấy quá hợp lý nên đã phê chuẩn ngay và luôn.

Sau khi Chúng Thanh Phong tỉnh lại, rất nhiều bạn bè, nhân viên trong tập đoàn Tân Thế Giới, đối tác tới thăm anh.

Nhưng anh mong mỏi mắt mà vẫn không thấy hình bóng của một người.

Lúc Võ Quế Sơn quay lại bệnh viện, mọi người đã đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn một mình Chúng Thanh Phong.

Vừa nhìn thấy trợ lý, Chúng Thanh Phong liền hỏi: "Điện thoại của anh đâu?"

"Tai nạn kinh hoàng như thế, người còn suýt mất mạng nữa là điện thoại.

"

Võ Quế Sơn đặt hộp đồ ăn đang câm trong tay lên bàn nói: "Em mua cho anh ít cháo.

Anh có muốn ăn luôn bây giờ không?"

Chúng Thanh Phong muốn hỏi Võ Quế Sơn điều gì đó nhưng không biết nên mở lời thế nào.

"Đại boss đói chưa? Em múc cho anh một bát nhé?"

Võ Quế Sơn hỏi lại lần nữa.

Cuối cùng Chúng Thanh Phong cũng đè nén cơn ngượng ngùng để lên tiếng: "Mỹ Vân! cô ấy có biết chuyện anh bị tai nạn không?"

Võ Quế Sơn hết gật đầu rồi lại lắc đâu.

bg-ssp-{height:px}

"Rốt cuộc là cô ấy biết hay chưa biết?"

Chúng Thanh Phong sốt ruột hỏi.

"Em đã đánh tiếng với Lại Minh Nguyệt rồi.

Còn chuyện cô ấy đã nói với Mỹ Vân hay chưa thì em chịu.

"

Chúng Thanh Phong thở dài.

Thấy thế Võ Quế Sơn nhìn đại boss tủm tỉm cười: "Anh đang nhớ người ta à?"

Bình thường Chúng Thanh Phong thấy Võ Quế Sơn cũng là người thông minh, lanh lợi.

Vậy mà trong vài tình huống, đơn cử như lúc này, không hiểu sao anh có thể hỏi một câu thừa thãi như vậy? Không để tâm tới lời trêu chọc của trợ lý, Chúng Thanh Phong nói: "Báo cho cô ấy biết đi.

"

"Em biết rồi, tí em gọi cho cô ấy.

"

"Luôn đi!"

Chúng Thanh Phong thúc giục.

"Anh vã tới mức đấy rồi cơ à?"

"Cậu thích đi du lịch Bali hay Maldives?"

"Anh đang đút lót em đấy à?"

"Cậu không thích thì thôi vậy.

"

"Thích, thích.

Boss tài trợ cho em đi châu Âu, còn châu Á em tự đi.

"

Chúng Thanh Phong hào sảng nói: "Gọi điện đi, rồi thích gì cũng có.

"

Một cuộc điện thoại mất mấy nghìn mà đổi lại được chuyến du lịch gần trăm triệu thì ngu gì mà không gọi.

Mặc dù Võ Quế Sơn thừa sức bỏ tiền ra để đi Maldives, nhưng việc tự bỏ tiền ra thanh toán so với được người khác tặng thì vế sau vẫn khiến anh cảm thấy kích thích hơn.

Vừa kết thúc một buổi sáng đi dạo quanh thung lũng, Trư!ARnðfšÎŠÙâÚjTµÿ|ô£zª“W‡É%ï{S fëøG+ºƒ”¢@H»òŠ,œó‰“ý“§­F³»núfGha;óWBË {¶mÙd.

Truyện Chữ Hay