Câu trả lời của Phạm Khả Hân như tát thẳng vào mặt Ngô Chí Kiên.
Máu nóng bốc lên khiến hắn không kìm chế được.
Hắn đưa tay đặt lên cổ họng Phạm Khả Hân.
Đôi mắt bừng lên ngọn lửa giận dữ.
"Cô còn qua lại với thằng nào nữa?"
"Đứa bé đó là con của! anh! con anh đấy Ngô Chí Kiên ạ.
"
Ngô Chí Kiên nhếch môi cười nhạt.
Cô nghĩ hắn là con lừa sao? "Chính anh! chính anh đã giết chết những đứa con của mình! chính là anh! anh đã giết con tôi.
Anh còn không bằng loài cầm thú! "
Phạm Khả Hân kết tội Ngô Chí Kiên.
Cô như phát điên lên, chẳng còn biết sợ hãi là gì nữa, lao vào cào cấu, cắn xé Ngô Chí Kiên theo đúng nghĩa đen.
Thấy Phạm Khả Hân quá kích động, Tuân Bã Đậu vội xuống xe, mở cửa bên phía Phạm Khả Hân ngôi, kéo cô ra giải cứu Ngô Chí Kiên khỏi móng vuốt của cô.
Nhưng Phạm Khả Hân đã kịp thời để lại mấy vệt móng tay dài ngoằng trên mặt gã chồng khốn kiếp của mình.
Phạm Khả Hân hận Ngô Chí Kiên tới tận xương tủy.
Hàng đêm, trong những giấc mơ không biết bao nhiêu lần cô thấy cảnh mình cầm dao đâm chết hắn.
Chỉ là trong cuộc sống thực tại, cô không có cơ hội để làm điều đó mà thôi.
Được Tuân Bã Đậu kéo xuống khỏi xe, Phạm Khả Hân dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra, hòng nhào tới phía chiếc xe ô tô của Chúng Thanh Phong xem anh còn sống hay đã chết.
Nhưng sức cô yếu ớt, lại suy nhược trong nhiều ngày nên chỉ cần Tuân Bã Đậu đánh nhẹ một cái vào sau gáy là lập tức bất tỉnh nhân sự.
Để Phạm Khả Hân tận mắt chứng kiến cảnh tượng vụ tai nạn xảy ra với Chúng Thanh Phong là bước đầu tiên trong dự định điều chỉnh vợ của Ngô Chí Kiên.
Những "món quà" lớn hơn vẫn còn đang ở phía sau đợi Khả Hân từ từ khám phá.
Và Ngô Chí Kiên đảm bảo rằng "món quà" sau sẽ khiến vợ mình bất ngờ hơn "món quà" trước.
"Đưa cô chủ vê!"
Ngô Chí Kiên nhàn nhạt ra lệnh cho Tuân Bã Đậu.
Sau khi Phạm Khả Hân được Tuân Bã Đậu đỡ lên ô tô, chiếc xe lăn bánh rời khỏi hiện trường vụ tai nạn.
Chúng Thanh Phong được người đi đường phát hiện ra và đưa tới bệnh viện trong tình trạng bị đa chấn thương hết sức nguy kịch: gẫy loạt mười xương sườn, kích thích, thiếu oxy trầm trọng, da tím tái, tim rời rạc, huyết áp không đo được, dập phổi nặng hai bên, dọa ngừng tim, suy hô hấp cấp tính và gãy đùi phức tạp, thở nhanh năm mươi lần trên phút, ngực vuông hai bên, cổ sưng phồng do tràn khí dưới da.
Không những thế, vết mổ sau cuộc phẫu thuật hiến thận của anh cũng chưa lành hẳn.
Các bác sĩ và điều dưỡng khoa cấp cứu đã hồi sức tích cực, siêu âm tại giường cấp cứu và làm các xét nghiệm tối khẩn cấp, sau đó đẩy thẳng Chúng Thanh Phong lên phòng mổ của khoa phẫu thuật - gây mê hồi sức.
Nghe tin Chúng Thanh Phong bị tai nạn, ông Chúng Thời Vũ tức tốc chạy tới bệnh viện.
Ông đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, lòng bôn chôn lo lắng không yên.
Đối với ông Chúng Thời Vũ mà nói, Chúng Thanh Phong có ÿ nghĩa cực kỳ quan trọng.
Anh là con trai duy nhất của người con gái yểu mệnh của ông.
Là đứa cháu ông nhất mực yêu thương.
Là người kế thừa sản nghiệp, là cả sinh mệnh của ông.
Chúng Thanh Phong nhất định phải vượt qua cửa ải này, nếu không ông Chúng Thời Vũ sẽ sụp đổ mất.
Vài phút sau, Chúng Thời Giang đã có mặt.
Tuy hai ngày nữa mới đến hạn được xuất viện nhưng anh mặc kệ.bg-ssp-{height:px}
Anh không thể nẺi/LÜs"g=BäA§ ƯD=þ¹¿~;Ë[email protected]ÑtÔyܬÞÔÝZ%ƻͪ¾gÂÈ-fH¹à¢Ý?à±E¼M°»w-f-ßCÖÞr«åØ¿Rx?LSMç÷«üræ²Ñ×uÎowEÖÓQSèâñ¸ÂYêg/K£×nÝ}¢HnÍ.
`-Eÿ¶×éªÒ÷ ÎÜ(`/Åÿñ×~ælý=ÁËÀVCÐÝÊ,p{Y£ÆmtnpSllã/ääX:f§; {mÊï,ÀãGËCgm&òÚGÖ~TUeòÌ¡¡÷?IdIRÒÎ ï¥?ñÃa кDåkÂwpU`Yìñjeunw )³¯ÉÞK`,àÂ×S¢Ã±"å¶/>/OBöô$jíc±GWѯÏeùQü¯»Éo%awçgÇ:BFB áVkP!aqDgE{KÏŧò¾ÙvTô+â:Ï°à:fÒNj¢ÖS¡ArGÕe
]ç
¾BÖôÖ ðåSÇå|]õ[email protected]ÑÍþÂÖ¢û£QMéXÎh oÔ¦@ÃbJVCÔ-&ÛÎhçÏ¿}è-·Ï;îgyÊÞ+
X.
ßqÃ.
ÊÓ}CƳÚCÿ¼ÎiWWâÊ $CÅ_á.
gë¡â[email protected]
P´ÔFadãü ¿pÔäðp!ÎpÀRU¥Þ°_Úè¸LH à»íìhçÞëavúÿIþh
jÞÜÿTãU½ÏlþqÀ|ÃÿéÖß^Köd""(÷¢ eäÁ%uIV¯¯à¹~°ý ¾}ÿáÍTªJJc
ÓÅë|eÍUg×Tú~.
ÓRËAöÔ$¥Áüwãá~T!¸yêÖÉëÜ?Fò¹Izɸ¹º;H¹VßAõ vùU,`¯¥ï£[email protected]¨@ß¿ª}yHßQñ(OoôZöµ_:U`ÐÑ"d_R!Ã(/öÁ¯Ó")ÞÆdkþ}ßkº[!ok½§}",`äs=úÁeE«ãóNAÈ Anh xin ông trá»i hãy ban cho Chúng Thanh Phong sá»c mạnh Äá» vượt qua cÆ¡n Äại nạn nà y.
Äá»ng Äợi bên ngoà i phòng phẫu thuáºt vá»i tâm trạng nÆ¡m ná»p lo sợ là cảm giác mà Chúng Thá»i Giang không muá»n phải trải qua thêm bất cá» lần nà o nữa trong Äá»i.
Anh nghÄ có lẽ khi Äá»ng bên ngoà i phòng phẫu thuáºt Äợi mình thá»±c hiá»n ca phẫu thuáºt ghÃp tháºn, Chúng Thanh Phong cÅng có cảm giác y chang nhÆ° váºy.
Chuông Äiá»n thoại reo.
Chúng Thá»i Giang nhấc máy, giá»ng não ná»: "Anh Äây!"
"Tình hình anh Phong thế nà o rá»i anh?"
á» Äầu dây bên kia Võ Quế SÆ¡n sá»t ruá»t há»i.
"Vẫn Äang á» trong phòng phẫu thuáºt.
"
"Em Äang có viá»c gấp cần xá» lý không thá» tá»i ngay Äược.
"
"Anh biết rá»i.
Em cá» xá» lý công viá»c của mình Äi.
Có tin tá»c gì của Thanh Phong anh sẽ báo ngay cho em biết.
"
Chúng Thá»i Giang tắt Äiá»n thoại, nhìn trân trân vá» phÃa cánh cá»a phòng phẫu thuáºt vẫn Äang Äóng im lìm.
Lòng ngá»n ngang suy nghÄ.
Vừa Äáp chuyến bay từ Pháp vá» tá»i sân bay quá»c tế Ná»i Bà i, Trá»nh Xuân Quang nhanh chóng bắt taxi tá»i thẳng bá»nh viá»n.
Khi anh vừa há»t ha há»t hải Äi tá»i trÆ°á»c cá»a phòng phẫu thuáºt, thấy ông Chúng Thá»i VÅ và Chúng Thá»i Giang Äang ngá»i má»i ngÆ°á»i má»t góc vẻ lo lắng.
Là bạn thân của Chúng Thanh Phong nên ÄÆ°Æ¡ng nhiên Trá»nh Xuân Quang Äược coi nhÆ° con cháu trong nhà há» Chúng.
Ãng ngoại Thanh Phong cÅng là ông ngoại Xuân Quang.
Cáºu của Thanh Phong cÅng là cáºu của Xuân Quang.
"Thanh Phong bỠthương nặng lắm!
Chúng Thá»i Giang nghẹn ngà o thông báo.
Trá»nh Xuân Quang vá» vá» vai ÿØìl¾wÇnçØ¡³ÁYggL= Ú¦ø}x$Èi¥µgJâD{{ÿÕöOí+Я}pseâç>·h!ÏG `óϵNJ¨ä@è]y§èèºFr´ æÎn§»Ljÿîñ_æeN¯ ¤ñbñ ûòôåÀ§Å{cpÚÛ¢ÅBÐ_} p¢GÀ¡ÿwj /,NgU̺ ^Oļ¬Ð~SÁÒUÛ£~ãý|ÖÙaª^È}cÝÖKõ @`Ã]´gwЦÊoM_ÿ¿ÉDÞélTr|-B,j(áäû~Jr {þã_R§R
áv?¿émHßÉ £}ô/àÕDBþ ÷µEÐÒWzÜÇÉn¡o%
á»dQRc Ú¡vËÙÄFëzÃAøcDSyºDô
ù$Ööã }C/NWNK¯³jazeA ³Ñn=/ßO¢)ÃUùÜÊT.
ßÇ[email protected]ýAäùÃDÓÁpÜå@pV £XbBã×XjùB;$ ZÕE.
ÊìRAÓRÎøÐݳDôm¹ccgVÜù]&«¥ÈÕqÙÒòåßõµÒáqB¯P`wðª?|ùOS¿BÜMÉéÝÅè¸t{ØK¿Ù
Ñé-rõº%Âá±fH½Úâøü¡UPÑôLð%íGMNÀÁ~ S ´TQKï±ùòûõ=ùsè;¶x¶â~Ñ¿_Su.