Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đài quốc gia phát bánh nhân thịt." Chung Nghi Bân cười hề hề, cao hứng bừng bừng báo cho Sở Khâm biết tin tốt này, tính thử xem lần này anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Bởi vì quảng cáo của Thịnh Thế thường sẽ đổi giá, lần này từ tiếp sóng biến thành phát đầu tiên, tỷ số người xem không ngừng tăng lên, khẳng định tiền quảng cáo cũng được tăng theo, hơn nữa những hoạt động sau khi chiếu phim cũng sẽ mang đến chỗ tốt thật lớn cho Thịnh Thế.
Nói xong chuyện phim ảnh, Chung Nghi Bân lại hỏi thăm Sở Khâm đang ở đâu, nghe nói cậu đến đoàn phim tham ban, anh liền nói buổi trưa sẽ đi đón cậu, ăn một bữa hoành tráng để chúc mừng.
Tự nhiên là Sở Khâm sẽ không phản đối rồi, dặn anh làm việc cho tốt liền cúp điện thoại. Sau đó cậu lại trò chuyện với đạo diễn vài câu, bên kia hô một tiếng "cắt", cảnh của Ôn Tình cũng kết thúc.
"Sở Khâm!" Ôn Tình nghe nói Sở Khâm đến tham ban, liền mặc váy chạy tới.
Cảnh này phải đứng diễn, bởi vì đã được 《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》 cổ vũ, đoàn phim cũng đòi hỏi nghiêm ngặt, lúc nữ diễn viên đứng phải mang giày đế chậu hoa. Trước đây Ôn Tình đã từng đóng phim cung đình tranh đấu thời Đại Trọc, mang loại giày này đã thành thói quen, còn có thể xách váy chạy được luôn nữa kìa.
Ôn Tình dám chạy, nhưng người khác nhìn đến lại thấy run sợ trong lòng. Sở Khâm vội đưa tay ra đỡ cô, quả nhiên, lúc sắp chạy tới trước mặt Sở Khâm, Ôn Tình đã bị vấp dây điện giăng dưới đất, la lên một tiếng rồi ngã nhào về phía trước.
"Cẩn thận!" Sở Khâm chạy đi đỡ, lại có người còn nhanh hơn cả cậu, dùng một tay ôm lấy Ôn Tình. Người nọ mặc một thân được điểm tô bảo thạch xanh lam, cạo trọc đầu đội một bím tóc, chính là nam số của bộ phim này, đối với Sở Khâm mà nói cũng không xa lạ gì, cậu ta là Mạc Thiểu Dương, người từng tham gia tiết mục của cậu.
"Cám ơn anh nha, Thiểu Dương." Ôn Tình nhìn Mạc Thiểu Dương đầy cảm kích.
"Không cần cảm ơn đâu." Mạc Thiểu Dương ngại ngùng cười cười, quay đầu nhìn về phía Sở Khâm, "Em vừa mới thấy Khâm ca, đang định đến chào hỏi." Lại nói tiếp, cậu có thể nhận được vai nam số này còn phải cám ơn Sở Khâm đó. Lần trước đến Món thập cẩm, Sở Khâm đã cho cậu cơ hội biểu diễn rất tốt, nhờ vậy mà nhân khí tăng vọt. Cộng với bộ phim cũng nổi lên, lúc đoàn phim 《 Hậu cung Thục phi truyện 》 chọn diễn viên, liền gởi thư mời cho cậu.
"Mạc Thiểu Dương! Đến đây!" Đạo diễn cầm một cái loa bự hô tên của Mạc Thiểu Dương.
Mạc Thiểu Dương lớn tiếng đáp lời, lên tiếng chào Sở Khâm xong liền vội vã chạy tới. Sở Khâm nhìn ở đằng xa, thấy đạo diễn gõ đầu Mạc Thiểu Dương một cái thật vang, thằng nhỏ cười khúc khích ngồi xổm ở bên cạnh đạo diễn nghe ông nói phân cảnh, âm thầm gật đầu. Một cậu trai sáng sủa lại biết ăn nói, ở một nơi như giới giải trí này rất có tiềm năng.
"Anh tới như vầy, là để đưa đồ ăn cho em phải hông?" Ôn Tình lôi kéo Sở Khâm, nhìn ra phía sau của cậu.
Sở Khâm đưa một túi đồ ăn vặt cho cô: "Còn ăn, còn ăn, ăn thành một cô béo rồi coi em diễn nương nương thế nào."
"Nương nương ở trong cung ăn đủ món ngon, đương nhiên phải béo một chút rồi." Ôn Tình không thèm để ý, vẫy tay với một cô bé cách đó không xa.
"Tỷ tỷ." Cô bé kia chỉ cỡ – tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn xinh xắn, lớn lên có vài phần giống với Ôn Tình.
"Đây là Ôn Vũ phải không?" Sở Khâm vội vàng lấy một hộp thạch từ trong túi của Ôn Tình ra cho cô bé, đây cũng là em gái ruột của Ôn Tình, tên là Ôn Vũ, trước đây từng nghe Ôn Tình nhắc tới, lần này Ôn Tình quay phim có dẫn cả muội muội theo cùng, vừa vặn diễn Thục phi khi còn bé.
"Em chào Khâm Khâm ca ca ạ." Ôn Vũ cười nhận lấy thạch, chào Sở Khâm.
"Lấy đồ của em cho em gái em, anh làm cũng đủ tiện tay á." Ôn Tình bĩu môi. Ngày đó nghe xong lời khuyên của Sở Khâm, cô đã ra quyết định quyết tâm chia tay với Lý Đình, cũng báo cho công ty quản lý hay. Công ty đã chuẩn bị sẵn thông báo, cũng nói với bên truyền thông một tiếng rồi, đã chuẩn bị xong hết mọi chuyện, tâm tình của cô cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ôn Vũ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hai người, dùng muỗng nhỏ ăn thạch.
"Tương lai cũng định để Ôn Vũ đi theo con đường này hả?" Sở Khâm nhìn gương mặt xinh xắn của Ôn Vũ, nổi tiếng phải đúng lúc, nếu như Ôn Vũ có thiên phú, tự nhiên là bắt đầu càng sớm càng tốt rồi.
"Tùy con bé thôi." Ôn Tình giơ tay lên xoa xoa đầu của muội muội, một đứa bé nhỏ như vậy hẳn là nên đến trường học cho giỏi mới đúng, nhưng Ôn Vũ muốn đóng phim thì cô cũng không cản.
Nói chuyện phiếm một hồi, biết được Ôn Tình đã chuẩn bị chuyện chia tay đâu vào đấy, cậu có hơi yên lòng, nhìn hai chị em đi tới trước máy quay.
《 Hậu cung Thục phi truyện 》 kể về chuyện xưa của một vị thái hậu thời Đại Trọc, từ cuộc sống lúc bà còn bé đến tận những năm về già. Nhìn theo góc độ cung đình tranh đấu, kể lại cuộc đời thoải mái nhấp nhô của vị nữ chính trị gia mỹ lệ ưu tú này.
Nữ chính tên là Trầm Ngọc, là con gái của một vị quan văn, từ nhỏ đã quen biết Từ Trường Thanh, con trai của tướng quân ở sát vách, hai thanh mai trúc mã cùng lớn lên đến tuổi. Từ Trường Thanh phải đi theo phụ thân đến chiến trường chinh chiến, thiếu niên nho nhỏ nói chờ đến khi mình trở về sẽ tới cửa cầu hôn.
Con gái của quan lại thời Trọc cần phải trải qua đại tuyển trước, sau khi bị gạt bỏ mới được tự do kết hôn, bị các quý nhân chọn trúng thì nhất định phải ở lại trong cung.
"Tiểu Ngọc, muội phải chờ huynh trở về nha, đến lúc về huynh sẽ kêu mẫu thân tìm bà mối đến nhà muội dặm hỏi." Diễn viên đóng vai Tiểu Từ Trường Thanh nhảy qua khỏi vách tường, nắm lấy tay của Tiểu Trầm Ngọc nói.
"Phu tử có nói, nam nữ thụ thụ bất thân." Tiểu Trầm Ngọc hất tay của cậu ta ra, bĩu môi ngồi xuống một bên.
Sở Khâm nhìn Ôn Vũ đóng phim, khẽ cười, đứa nhỏ này đúng là một mầm non tốt. Chờ đến khi bộ phim này được công chiếu, lên Món thập cẩm, nên kêu Ôn Tình dẫn muội muội theo.
"Khâm ca, anh cũng ở đây hả!" Có một giọng nói hơi quen quen truyền đến từ đằng sau, Sở Khâm khẽ nhíu mày, quay đầu lại, liền thấy một nam sinh mặc trang phục thái giám cười xán lạn tiến lại gần.
Trang phục thái giám này không quá tinh xảo, vừa nhìn chính là cho vai phụ mặc, chỉ có một cái áo khoác, phần áo dưới được xẻ, lộ ra quần jean ở bên trong. Có vài người đóng vai phụ thấy hắn đi tới, đều không dấu vết nhìn về phía bên này.
"Ngụy Ngạn?" Từ trước đến nay Sở Khâm nhớ người rất chuẩn, huống chi lại còn là người khiến cho người khác khắc sâu ấn tượng như Ngụy Ngạn. Lúc đó Vũ Vạn năn nỉ Chung Nghi Bân nhét thằng em họ của anh ta vào đoàn phim, cậu có nhớ chuyện này, nhưng cậu cũng nhớ, sau khi quan hệ của Vũ Vạn và Chung Nghi Bân trở nên không thoải mái, việc này liền không giải quyết được gì, sao người này lại xuất hiện ở đây nhỉ.
"Khâm ca, trí nhớ của anh tốt quá." Nụ cười trên mặt Ngụy Ngạn càng tươi hơn, nhướng nhướng mày với một cô gái cũng đóng vai phụ ở cách đó không xa. Tuy rằng Vũ Vạn đã tìm cho hắn một cơ hội khác, nhưng có người nói Thịnh Thế đầu tư bộ phim này rất lớn, nhất định sẽ hot, hắn không muốn buông tha, liền mặt dày mày dạn cọ tới.
Cũng may quả thực trước đây Chung Nghi Bân đã từng thông báo việc này, nhân viên vẫn có chút ấn tượng, dù sao chỉ là một vai phụ thôi, cũng không có yêu cầu gì nhiều, nên liền nhận hắn vào. Đặt chân vào cái giới này rồi, Ngụy Ngạn mới rõ rõ ràng ràng cảm nhận được địa vị của Sở Khâm ở trong giới cao bao nhiêu, nhân duyên tốt bao nhiêu, nhớ lại thái độ lần trước đối mặt với anh ta, thực sự là biết vậy đã không làm.
Sở Khâm không quá thích Ngụy Ngạn, cậu lạnh nhạt lên tiếng, sau đó liền xoay người đi tìm nam số nói chuyện.
Nhìn Ngụy Ngạn đầy mặt đắc ý trở về, mấy diễn viên phụ lâu năm có chút ước ao. Nếu người này có quen biết Sở Khâm, vậy sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn rồi, không giống như bọn họ, lăn lộn nhiều năm như vậy, vẫn là một vai phụ.
"Ngụy Ngạn, nếu sau này cậu thành công, cũng đừng quên mấy anh em nha." Có mấy người thân với Ngụy Ngạn bắt đầu trêu ghẹo hắn, ánh mắt hoa khôi của khoa nhìn Ngụy Ngạn cũng đã thay đổi.
Ngụy Ngạn không khỏi cảm thấy hơi lâng lâng, vung tay lên biểu thị "Sau này sẽ không thiếu chỗ tốt của mấy anh em đâu."
"Ngụy Ngạn, cậu có thể dẫn tớ đến nói chuyện với Khâm ca vài câu được không?" Hoa khôi tiến đến cạnh Ngụy Ngạn, nhỏ giọng nói với hắn.
"Ặc..." Nụ cười trên mặt Ngụy Ngạn cứng lại, hắn không hề thân với Sở Khâm, chỉ quen biết sơ sơ, hôm nay bất quá chỉ là cáo mượn oai hùm, nếu như thực sự dẫn hoa khôi đến, tới chừng đó Sở Khâm không nể tình liền khó xử, "Khâm ca rất bận, trò chuyện vào lúc này sẽ khiến cho anh ấy mất hứng, lần sau anh ấy đến đây cậu nhớ theo sát tớ nhé."
Hoa khôi nhìn hắn, lại nhìn nhìn qua Sở Khâm đang tám đến quên cả trời đất với nam số ở một bên, cô bĩu môi. Giả bộ y như thiệt vậy, còn tưởng rằng hắn quen thân với người ta lắm, thì ra cũng chỉ là quan hệ xã giao thôi.
Mấy người đóng vai phụ lại không chú ý tới đoạn đối thoại của hai người, mấy ngày kế tiếp, bọn họ đối xử với Ngụy Ngạn rất là ân cần. Trong đoàn phim cũng phân chia đẳng cấp, có hậu trường hay không liền vô cùng quan trọng. Ngụy Ngạn có hậu trường như Sở Khâm, tất nhiên là sẽ tiền đồ vô lượng rồi.
Nhưng mà, theo thời gian trôi qua, đãi ngộ của Ngụy Ngạn trong đoàn phim không hề được nâng cao, vẫn là thị vệ, thái giám, người qua đường, tử thi... Mấy người đóng vai phụ thấy Ngụy Ngạn không được ưu đãi, ánh mắt nhìn hắn cũng dần thay đổi.
"Xem ra, thằng nhóc kia không hề có quan hệ gì với Sở Khâm cả." Một ông chú đóng vai phụ hút một điếu thuốc, hung tợn nhìn về phía Ngụy Ngạn đang đứng ở một bên trò chuyện hăng say.
"Làm như mình có thế lực lắm vậy, có thể nói vài câu thì tính cái gì nha, tôi cũng có thể trò chuyện nửa ngày với Ôn Tình kia kìa." Người đóng vai phụ nhổ nước bọt, không ngờ bọn họ lại bị một thằng nhóc làm bộ ngầu lừa gạt, thực sự là quá đáng giận.
"Ngụy Ngạn bị người đánh?" Sở Khâm ngồi trong phòng làm việc của Chung Nghi Bân uống trà, lúc nghe được tin này cậu đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
"Cái miệng thối đó, không thiếu người nhìn tên đó không vừa mắt." Chung Nghi Bân hừ lạnh một tiếng, người này thực sự là da mặt dày, anh họ cậu ta cũng không dám tìm đến, vậy mà cậu ta lại nghênh ngang chạy tới.
Sở Khâm lắc đầu, cười trừ với tin của Ngụy Ngạn: "Ông chủ Chung gọi đến có gì phân phó sao?"
"Nghe nói Trần Kỷ Minh đoạt vị trí tiệc tối quốc khánh của em." Chung Nghi Bân chỉ cái bản kế hoạch tiệc tối.
"Không có, là em nhường cho cậu ta." Sở Khâm nheo mắt lại, lãnh đạo trong đài muốn bồi dưỡng MC mới cậu có thể hiểu được, nhưng vội vàng muốn thay thế vị trí của cậu như vậy liền có chút buồn cười, cứ dứt khoát để cho bọn họ lăn qua lăn lại, chờ bọn họ bị té ngã rồi cũng chỉ còn cách đi năn nỉ cậu thôi.
Nhìn nam nhân híp mắt trước mặt, gợn sóng lưu chuyển trong mắt, hiện lên tia sáng giảo hoạt, y như một con hồ ly nhỏ lén lút làm chuyện xấu vậy. Chung Nghi Bân cảm thấy đầu quả tim ngưa ngứa, vươn tay cầm lấy cái tay đang để trên bàn của Sở Khâm thưởng thức: "Để bồi thường, tổng tài đại nhân mời em qua Hàn chơi, có được không?"
=============================================
Tiểu kịch trường
《 Tập: Bá đạo tổng tài thích tôi hồi thời Trọc 》
Nữu Hỗ Lộc • Khâm Khâm: Gặp qua nhị đại ca
Ái Tân Giác La • Bính: Tốt lắm, ngươi đã thành công khiến cho bổn Bính chú ý
Nữu Hỗ Lộc • Khâm Khâm: Cho dù ngươi ỷ vào hoàng quyền chiếm được thể xác của ta, cũng không thể chiếm được tâm của ta đâu
Ái Tân Giác La • Bính: Không sao, có thể xác cũng được (? ﹃?)
Nữu Hỗ Lộc • Khâm Khâm: →_→