Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Á ——" Nghe được một câu trầm thấp đầy truyền cảm này của Mộ Thần, khán giả dưới đài kích động không ngừng thét chói tai.
"Ê nè, còn chưa có làm hôn lễ đâu, sao vào động phòng liền như vậy được! Hoàng Thượng người cũng quá nóng lòng rồi đó!" Sở Khâm tiến tới kéo hai người lại, bày ra bộ dáng của một ông già cổ hủ.
Khán giả cười rần lên, Chung Nghi Bân cũng cười theo, mỗi lần ngồi dưới đài xem Sở Khâm sẽ thấy đặc biệt thú vị. Lúc Sở Khâm ở trên và ở dưới sân khấu hoàn toàn bất đồng, trên sân khấu sẽ hoạt bát hơn rất nhiều, hơn nữa vĩnh viễn không có lời nào em ấy tiếp không được. Nhưng vào lúc chỉ có hai người bọn họ, Sở Khâm sẽ đỏ mặt, sẽ xấu hổ, sẽ không tiếp lời được...
Sở Khâm đặc biệt như vậy, chỉ có anh mới có thể nhìn thấy, nghĩ tới đây, Chung Nghi Bân liền cảm thấy thỏa mãn không gì sánh được. Một người chói mắt tựa như ánh mặt trời sẽ ngoan ngoãn chui vào trong lòng anh, mặc anh muốn làm gì thì làm. Nghĩ tới đây, thân thể Chung Nghi Bân dâng lên một cảm giác nóng bức, anh không khỏi vội ho một tiếng, cảm thấy mình có chút đáng khinh.
Chương trình trên sân khấu vẫn còn tiếp tục, Chu Sướng tận chức tận trách đóng vai đại thái giám, Sở Khâm cũng làm quan lễ đến khống chế tiết tấu.
"Nhất bái thiên địa!" Sở Khâm cất cao giọng xướng.
Mộ Thần kéo Kiều Tô, cũng không có lạy trời lạy đất, mà lại khom người chẳng đâu ra đâu, thoạt nhìn không khác gì đám cưới hiện đại cả. Chu Sướng lại tận chức tận trách tiến tới nâng người dậy, không quên tự thêm lời thoại cho mình: "Hoàng Thượng, mau đứng dậy."
Khán giả phát ra một tiếng "èo ——" chấn động, cười nhạo Chu Sướng giành màn ảnh.
Rất nhanh Sở Khâm đã chạy đến chính vị, đóng giả là gia trưởng, Lâm Tiếu Tiếu cũng vội ngồi xuống cạnh cậu, đóng giả là thái hậu. "Nhị bái cao đường!"
Mộ Thần và Kiều Tô xoay người, thấy là hai người này ngồi ở ghế chủ vị, không khỏi nhíu mày. Kiều Tô mím môi cười, thành thật chuẩn bị diễn theo tình tiết, Mộ Thần lại không làm theo, kéo Kiều Tô không cho cậu khom người: "Thầy Sở, ngài đang diễn vai ai vậy?"
Sở Khâm nghiêm túc nói: "Diễn ba ba của anh nha!"
Mộ Thần khẽ gật đầu, quay đầu nói với Kiều Tô: "Lúc hai ta kết hôn, tiên đế đã chết rồi phải không?"
Một câu "Lúc hai ta kết hôn" đã gây chấn động toàn trường, hậu kỳ còn đặc biệt cho lặp lại câu này hai lần, Sở Khâm vội nhảy xuống ghế chủ vị, chỉ vào Mộ Thần: "Cái thằng con bất hiếu này, cưới vợ liền quên ba!"
Lâm Tiếu Tiếu vui vẻ: "Nào nào, mau tới lạy tui đi, tui là thái hậu đây!"
Bái cao đường xong là vợ chồng lạy nhau. Lúc hai người đóng phim đã được học về cổ lễ, đặt hai tay trước mặt, khom người cúi đầu, nhạc nền vang lên, chính là một đoạn nhạc cực kỳ dễ nghe trong phim, cũng là nhạc nền lúc đại hôn của đế hậu.
Trong nháy mắt Kiều Tô có chút hoảng hốt, cậu có cảm giác mình quay trở về những ngày quay phim. Mộ Thần diễn quá tốt, mỗi khi anh nhìn về phía cậu, cứ y như đã thực sự biến thành đế vương bướng bỉnh mà lại thâm tình của ngàn năm trước, thời điểm nhìn cậu, đáy mắt sẽ mang theo ý cười, giống như có nhìn thế nào cũng không thấy đủ vậy.
"Được rồi đưa vào động phòng!" Sở Khâm nghiêm trang tuyên bố, Chu Sướng lên giọng phụ họa.
"Ai, có phải là tân lang nên bế tân nương lên không! Hoàng Thượng nhanh bế Nương Nương đi!" Lâm Tiếu Tiếu nhảy ra quấy rối.
Khán giả cũng ồn ào theo, có mấy cô gái sắp xỉu tới nơi luôn rồi.
"Mấy người kích động gì vậy hả?" Chung Nghi Bân có hơi kinh ngạc, mấy cô gái bây giờ thế mà lại thích nam thần của mình mờ ám với nam sinh khác ư?
Kiều Tô có chút há hốc mồm, để Mộ Thần bế cậu, chừng mực này có hơi vượt quá tưởng tượng của cậu rồi đó. Không xác định nhìn qua Mộ Thần, cậu biết Mộ Thần người này nhìn qua thân sĩ dễ chịu, kỳ thực vô cùng kiêu ngạo, không ai có thể miễn cưỡng anh làm chuyện mà mình không thích cả.
Mộ Thần quay đầu nhìn về phía Kiều Tô nở nụ cười, dùng ánh mắt hỏi cậu có thể làm vậy không. Ảnh đế vẫn luôn thân sĩ ưu nhã như vậy, không có tình huống gì có thể khiến cho anh khẩn trương được cả, nhưng thật ra Kiều Tô lại có chút không biết làm sao.
Không đợi Kiều Tô kịp nói cái gì, Mộ Thần đã bước về trước một bước, dùng một tay bế ngang cậu lên. Trong lúc hốt hoảng Kiều Tô đã ôm lấy cổ của Mộ Thần, hai người dán chặt vào nhau, tim cùng đập loạn nhịp.
Lúc kỳ này được phát sóng, tỷ số người xem liền bùng nổ.
Ba Chung hào hứng ngồi trong phòng khách xem chương trình, tuy rằng ông không rõ điểm nào đã khiến cho mấy khán giả này kích động thành như vậy. Bởi vì không giành được remote, mẹ Chung đã đi lên lầu xem phim rồi, ba Chung vừa quay đầu lại liền thấy bên người trống trơn, chỉ là trên chiếc ghế sô pha bên cạnhh, chẳng biết con trai lớn đã ngồi ở đó từ bao giờ, cũng đang hào hứng nhìn chằm chằm vào màn hình như ông.
"Đợt trước ba đọc báo có thấy, kỳ này Nghi Bân cũng lên đài hả?" Ba Chung bàn luận với con trai lớn bằng một vẻ mặt nghiêm túc.
"Dạ, Nghi Bân đi tham ban, bị kéo lên đài coi như là khán giả tham gia trò chơi." Chung Gia Bân mặt không thay đổi trả lời.
Quả nhiên, đến phần trò chơi, đội MC và đội diễn viên hòa nhau, để phân thắng thua, chỉ có thể tạm chơi thêm một trò nữa. Lâm Tiếu Tiếu nghĩ ra chủ ý, nói ban nãy ảnh đế ôm tiểu thịt tươi còn chưa đã mắt, nếu không thi thử xem ai ôm đồng đội đứng lên ngồi xuống được lâu hơn.
"Nhưng mà trong đội của chúng ta không có ai cường tráng như Thần ca cả?" Sở Khâm vẻ mặt sống không thể yêu chỉ chỉ đồng đội của mình, Chu Sướng vừa yếu vừa mập, Lâm Tiếu Tiếu mang giày cao gót, cùng với Hoằng Nguyên đế lúc nhỏ đáng yêu kia, là một bạn nhỏ tuổi tên Mao Mao.
Mà đội diễn viên có Mộ Thần cường tráng và Hoằng Nguyên đế có vóc dáng rất tốt. Bọn họ có thể một người bế Kiều Tô, một người bế diễn viên nữ.
"Để Chu Sướng bế Mao Mao, anh bế em!" Lâm Tiếu Tiếu mỹ tư tư nói.
Mặt của Sở Khâm như kiểu "Em đang đùa anh chắc": "Chị hai ơi, chị còn nặng hơn cả em nữa, kêu em bế chị thì biết làm sao!" Nói rồi cậu quơ quơ cánh tay be bé của mình lên.
Kỳ thực thân thể của Sở Khâm cũng không kém, chỉ là vóc dáng của Lâm Tiếu Tiếu có hơi cao, còn hơi tròn một chút nữa, đứng chung một chỗ với Sở Khâm, rõ ràng Sở Khâm mới là bên gầy yếu hơn.
Khán giả cười ầm lên, Mộ Thần cũng không thèm để ý bọn họ, vung tay lên đồng ý ứng chiến.
Cặp nam nữ diễn viên kia, diễn viên nữ vốn là loại hình xinh xắn lả lướt, cân nặng chưa tới kg, bế khá là dễ dàng. Chu Sướng bế bạn nhỏ càng không thành vấn đề, nhưng đứng lên ngồi xuống nhiều lần lại ra vấn đề, bởi vì trên đùi Chu Sướng không có cơ mà tất cả đều là mỡ, đứng lên ngồi xuống chưa được cái liền không đứng nổi nữa.
Mà diễn viên nam bên kia lại vô cùng dễ dàng, vừa làm vừa nhìn Chu Sướng.
", , !" Sở Khâm nhìn Chu Sướng đang ngồi xổm không đứng lên nổi, bất đắc dĩ tuyên bố, vòng đội diễn viên thắng.
Vòng , tự nhiên là Mộ Thần bế Kiều Tô, Sở Khâm đứng đơ ra không muốn bế Lâm Tiếu Tiếu: "Chúng ta trực tiếp nhận thua thì hơn."
Khán giả cười vang, Lâm Tiếu Tiếu không vui, lớn tiếng ồn ào: "Chúng ta có thể xin khán giả tại hiện trường giúp đỡ a! Tìm một người cỡ Thần ca đến bế anh là được rồi!"
Vừa dứt lời, Lâm Tiếu Tiếu đã bỏ chạy xuống sân khấu, kéo lấy Chung Nghi Bân đang ngồi ở hàng đầu: "Nhìn xem, tôi phát hiện ra ai đây!"
Màn ảnh chuyển tới khuôn mặt anh tuấn của Chung Nghi Bân, nhất thời kinh diễm toàn bộ khán giả trước màn ảnh, mọi người đều suy đoán không chừng đây là diễn viên tiểu thịt tươi, do chương trình sắp xếp vào để nâng đỡ người mới.
Vốn dĩ Chung Nghi Bân nghe thấy Sở Khâm phải bế Lâm Tiếu Tiếu đã có chút không quá cao hứng, thấy Lâm Tiếu Tiếu tới kéo anh, anh đờ ra, sau đó mới kịp phản ứng là muốn anh bế Sở Khâm, nhất thời anh nở nụ cười. Mặt mũi của Chung Nghi Bân, đặt trong giới giải trí đã là giá trị dung mạo hàng đầu, mà nụ cười nhàn nhạt này lại mang theo khí phách trầm ổn của riêng tổng tài, nhất thời đã mê đảo vô số thiếu nữ đang ngồi trước màn ảnh.
"Giới thiệu với mọi người, đây là ông chủ của Thịnh Thế chúng tôi, Chung tổng!" Lâm Tiếu Tiếu thấy Chung Nghi Bân không tức giận, sau khi nhỏ giọng hỏi thăm ý kiến của anh, cô thoải mái tuyên bố thân phận của Chung Nghi Bân, "Hôm nay tổng tài tới thị sát công việc, đã bị tôi chộp lên đây!"
Chung Nghi Bân lặng lẽ đặt cái bảng đèn trong tay xuống, lên sân khấu chung với Lâm Tiếu Tiếu.
"Ngày hôm nay coi như là có một cơ hội, để cho tôi chiếm tiện nghi của tổng tài, tổng tài, em có thành công khiến anh chú ý không vậy!" Lâm Tiếu Tiếu vẫn đang đùa giỡn, bày ra vẻ mặt đang chiếm tiện nghi.
Chung Nghi Bân khẽ cười, nhớ tới cuốn sách anh nhìn thấy trong phòng làm việc của Ngu Đường mấy hôm trước, nghiêm túc nói: "Khám lắm, cô đã thành công khiến cho tôi chú ý rồi đó."
Lời thoại kinh điển của tổng tài bá đạo này chọc cho khán giả cười ha hả.
"Ghi hình xong đến phòng tài vụ kết toán, ngày mai không cần tới nữa." Một câu tiếp theo của Chung Nghi Bân, nhất thời khiến cho khán giả cười càng thêm lợi hại hơn.
"Đừng mà!" Nhất thời Lâm Tiếu Tiếu bày ra vẻ mặt khóc tang, "Bên trên em có ba mẹ già, bên dưới có con thơ nữa đó tổng tài ơi!"
Đối với chuyện đột nhiên Lâm Tiếu Tiếu kéo Chung Nghi Bân lên, còn phải bế Lâm Tiếu Tiếu chơi trò chơi, Sở Khâm cảm thấy có hơi mất hứng, nhưng trên mặt lại không hiện vẻ gì, vẫn phải quay hết chương trình cái đã, cậu liền kêu Mộ Thần bế Kiều Tô, quay đầu nói với Chung Nghi Bân: "Chung tổng, vất vả cho ngài rồi, phiền ngài bế... Á!" Còn chưa nói dứt lời, cậu bị Chung Nghi Bân bế ngang lên, phản xạ có điều kiện vươn tay ra ôm chặt lấy cổ của anh.
"Á ——" Mấy em gái mê trai ngồi cạnh Chung Nghi Bân không ngờ tới anh chính là tổng tài của Thịnh Thế, nhìn thấy một màn này, nhất thời cả bọn liền sôi trào.
Mộ Thần cũng bế Kiều Tô, nhướng nhướng mày với Chung Nghi Bân.
Chung Nghi Bân cười khinh bỉ: "Bắt đầu đi."
Ôm một nam nhân đứng lên ngồi xuống, đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Kiều Tô được Mộ Thần ôm vào trong ngực, ngực hai người cọ vào nhau theo động tác lên xuống, khiến cho nhịp tim của cậu càng lúc càng nhanh, thân thể cũng không kiềm chế được trở nên cứng ngắc. Mộ Thần vững vàng ôm lấy lưng và đầu gối của cậu, nhỏ giọng dỗ Kiều Tô: "Thả lỏng, không sao đâu."
Hai người bên kia lại là quen tay quen việc, thoạt nhìn tự nhiên hơn bọn họ rất nhiều.
Chung Nghi Bân ôm lấy Sở Khâm vào trong ngực, Sở Khâm liền tự động tìm được vị trí thoải mái nhất, thân thể hai người dính sát vào cùng một chỗ, trong nháy mắt đã tìm được góc độ ít tốn sức nhất.
"May là chúng ta đã từng luyện tập ở nhà rồi đó..." Ở góc độ khán giả không nhìn thấy được Chung Nghi Bân cắn cắn vào tai của Sở Khâm.
Nhất thời lỗ tai Sở Khâm đỏ bừng lên.
==============================================
Tiểu kịch trường
Mộ Thần: Không được, hai người chơi ăn gian
Nhị Bính: Bọn tôi là kinh nghiệm phong phú
Mộ Thần: Không được, đổi qua trò khác
Nhị Bính: Được, lực kéo dài hay là thắt lưng chó đực, cậu chọn một cái đi
Mộ Thần: ...