Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Khâm cũng có chút nghi hoặc. Vụ án này, nhờ đại ca Chung gia hỗ trợ mới có thể tiến triển đến trình độ này, không thôi dựa theo thái độ làm việc của đồn cảnh sát đường Thịnh Thế, sẽ lấy lí do bắt cóc vơ vét tài sản bình thường để kết án qua loa thôi. Nhưng chuyện này, Chung Gia Bân không cần phải ra mặt như vậy.
"Đừng lo." Chung Gia Bân liếc nhìn hai người, biết bọn họ đang nghĩ gì, anh cũng không có ý định giải thích, dẫn đầu đi vào trong.
Sở Khâm và Chung Nghi Bân liếc nhìn nhau, đi vào cùng đại ca. Nhìn từ xa cứ như hai bạn nhỏ bị học sinh xấu khi dễ, đi theo gia trưởng đòi lại lẽ phải vậy.
"Cậu chính là người bị hại? Lấy giấy chứng minh ra." Nhân viên ngay quầy tiếp tân nói với Sở Khâm bằng một giọng giải quyết việc chung, sau khi làm xong giấy phép cho vào, quẳng lại một câu "Chờ chút", rồi không thèm nói thêm gì nữa.
"Một lát lúc đi vào, tôi muốn đi cùng với em ấy." Chung Nghi Bân lấy giấy chứng minh ra, cũng chuẩn bị làm một giấy phép cho vào.
"Vậy không được, hôm nay chỉ kêu một mình cậu ta vào, những người khác không được vào." Nhân viên tại quầy tiếp tân mặt không thay đổi nói.
Sở Khâm tà liếc anh, không phải nói cùng là người bị hại, cũng nhận được thông báo sao? Đang dây dưa, bên trong có nhân viên công vụ mặc đồng phục đi tới, nhìn thoáng qua giấy phép cho vào: "Đi theo tôi."
Sở Khâm có chút khẩn trương: "Là đi gặp nghi phạm trước sao?"
"Ừ, phải xác nhận tướng mạo của nghi phạm trước." Nhân viên công vụ có hơi không kiên nhẫn, ý bảo cậu nhanh lên.
"Chờ một chút!" Chung Nghi Bân kéo Sở Khâm ra sau, "Sau khi bị bắt cóc, em ấy đã bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng, tôi phải đi vào cùng với em ấy."
"Vậy cũng không được, đây là quy định." Nhân viên công vụ không hề nhượng bộ, cho dù Sở Khâm có bày ra nụ cười chiêu bài cũng không có tác dụng. Cơ quan công vụ có quy định, dù cho có là thiên vương siêu sao tới, cũng phải giữ vững thái độ giải quyết việc chung.
Lúc này, đột nhiên đại ca Chung gia mở miệng: "Chờ một chút."
Vừa dứt lời, một người vội vã đi từ khu làm việc tới: "Gia Bân, cậu đã đến rồi."
Nhân viên tại quầy tiếp tân vội đứng lên, cung kính kêu một tiếng: "Phó kiểm." Người tới chính là phó kiểm soát trưởng của Viện kiểm sát, hiển nhiên là người quen của Chung Gia Bân.
"Ừ." Chung Gia Bân đi tới bắt tay với người nọ, hàn huyên vài câu liền mở miệng nói, "Hai đệ đệ của tôi muốn đi vào cùng nhau."
Phó kiểm quay đầu nhìn thoáng qua Chung Nghi Bân đang nắm chặt tay của Sở Khâm không chịu buông, cười cười, nháy mắt với nhân viên dẫn đường.
"Nếu như bị tổn thương tâm lý, vậy người nhà có thể đi vào cùng." Nhân viên công vụ vẫn duy trì thái độ giải quyết việc chung như trước, sau đó dẫn hai người tiến vào.
Thiếu chút nữa Sở Khâm đã bật cười, mấy nhân viên này, trở mặt cũng đủ nhanh đó, có thể lăn lộn trong giới giải trí được luôn rồi. Còn Chung Nghi Bân thì lại có chút uể oải, so với ca ca, mình vẫn còn quá yếu, đến cả việc bảo vệ Sở Khâm đều có chút trắc trở.
Đi nhận mặt nghi phạm trước, ba tên bắt cóc bị tách ra nhốt ở ba chỗ khác nhau, phòng ngừa bọn họ thông đồng bịa đặt khẩu cung. Người được gặp đầu tiên, chính là cái tên đầu trọc. Đầu trọc bị còng hai tay, ngồi cố định trên ghế, cúi thấp đầu. Nghe được động tĩnh, gã ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sở Khâm, nhất thời cặp mắt trở nên dữ tợn.
Khuôn mặt này, dù cho có hóa thành tro Sở Khâm cũng nhận ra, bỗng nhiên nhìn thấy, cậu nhịn không được run lên một chút.
Chung Nghi Bân nắm tay cậu, kéo cả thắt lưng nửa ôm người vào trong lòng.
Nhìn qua ba tên tội phạm một lần, xác nhận không có bắt sai người, nhân viên công vụ liền dẫn bọn họ đến phòng chưa vật chứng, đeo bao tay vào, lấy vật chứng ra cho Sở Khâm phân biệt.
Chung Gia Bân trò chuyện với người quen xong, cũng đi đến.
Hiện trường bị cảnh sát phong tỏa, đã lấy lại toàn bộ công cụ gây án. Trên bàn đặt đủ các loại thứ đáng sợ, dây thừng, băng dán, dao kéo, gậy, thuốc mê, thậm chí còn có cả áo mưa, thuốc bôi trơn, camera.
Sau khi thấy ba món cuối, Sở Khâm chỉ cảm thấy cả người phát lạnh. Lúc đó tên răng ố vàng muốn mở nút áo của cậu, còn nói cả đống câu hạ lưu, xem ra không phải là đột nhiên nổi lòng tham, mà là đã chuẩn bị hiếp cậu từ sớm rồi, đã vậy còn định quay quá trình lại nữa. Rốt cuộc là ai, muốn hủy cậu như vậy chứ?
"Đừng sợ..." Chung Nghi Bân khàn giọng nói, ôm người vào trong lòng, áp mặt của Sở Khâm vào ngực mình để cậu không nhìn thấy nữa. Anh nóng đến mức con ngươi đỏ lên, cái tay vỗ lên lưng Sở Khâm lại vô cùng mềm nhẹ. Nếu như lúc đó Sở Khâm không nhanh chân chạy vào ruộng bắp, nếu như lúc đó anh không dẫn cảnh sát chạy tới đúng lúc, Sở Khâm sẽ gặp phải chuyện gì, đúng là không có cách nào tưởng tượng nổi.
Chung Gia Bân đứng ở phía sau hai người, nhìn đồ trên bàn, nhíu mày thật sâu.
"Tại sao bọn họ lại muốn bắt cóc tôi?" Ra khỏi phòng vật chứng, Sở Khâm còn đang khẽ run, nhịn không được mở miệng hỏi nhân viên bên kiểm sát.
"Có người cho bọn chúng tiền, kêu bọn chúng bắt cóc cậu." Nhân viên công vụ nhìn phó kiểm cách đó không xa, dẫn bọn họ đi đến phòng họp nhỏ, do một vị đồng sự khác đứng ra, tường thuật lại những gì họ đã điều tra được cho Sở Khâm nghe.
"Dựa theo lời khai của nghi phạm số và số , bọn họ chuẩn bị cưỡng... ừm, cưỡng hiếp cậu, sau đó quay phim lại. Người liên lạc với chúng nói, có quay phim lại, có thể trả giá cao hơn." Người thuật lại vụ án đeo mắt kính, nho nhã lễ độ, ăn nói cẩn thận tỉ mỉ, chỉ là người còn khá trẻ, lúc nói ra từ nhạy cảm có hơi ngượng ngùng.
"Kẻ sai khiến bọn chúng thì sao?" Sở Khâm siết chặt nắm tay.
"Cái này... còn chưa điều tra ra được, xin ngài tạm thời bảo mật vụ án hiện tại, chúng tôi sẽ khởi tố ba nghi phạm trước, kẻ sai khiến, cảnh sát sẽ điều tra tiếp, cũng hi vọng ngài có thể tiếp tục phối hợp." Người kia xin lỗi, đưa tài liệu có ảnh chụp của nghi phạm cho cậu ký tên.
Bọn họ vẫn cảm thấy rất đồng tình với Sở Khâm, nam nhân bị cái đó, đối với pháp luật hiện hành cũng không được tính là cưỡng hiếp, nhiều lắm chỉ được coi như là cố ý gây thương tích thôi. Mà làm một nhân vật công chúng, một khi bị tuôn ra loại tin tức này, tiền đồ sự nghiệp đều sẽ bị phá hủy. Họ không khỏi cảm khái, giới giải trí thật âm u.
"Lúc đó tôi có lấy được một cái điện thoại cũ từ chỗ bọn họ, trước đây từng nói với đồn cảnh sát, nhưng ban nãy lại không thấy nó trong phòng vật chứng." Sở Khâm ký tên vào ô xác nhận, dừng lại một chút ở chỗ vật chứng.
"Thật sao? Chỗ tôi không nhận được phần vật chứng này, ngài có thể viết lại, sau này chúng tôi sẽ đến đồn cảnh sát hỏi." Người kia nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Sở Khâm nâng bút, viết một hàng chữ xuống giấy.
Viết【 Trong vật chứng thiếu một chiếc điện thoại cũ, là đồ vật mà nghi phạm đã từng sử dụng, trong quá trình bỏ trốn bị tôi vứt vào ruộng bắp, không chừng trong đó cách liên lạc với kẻ chủ mưu. 】 xong, ký tên in dấu tay, sau khi người nọ chuẩn bị cầm đi, đột nhiên Sở Khâm đè tờ giấy kia lại: "Tôi có thể chụp lại một tấm không? Để lúc về tôi cẩn thận suy nghĩ lại xem còn vật chứng gì nữa không."
Vốn dĩ không cho phép làm chuyện này, nhưng người nọ biết bọn họ là người quen của phó kiểm, cân nhắc một chút liền nói: "Có thể, thế nhưng trước khi công khai xét xử vụ án này, không thể truyền ra ngoài được, bằng không phải chịu trách nhiệm pháp luật."
"Tôi biết rồi, cảm ơn." Sở Khâm lấy điện thoại ra, chụp tách tách vài tấm. Cậu cũng không biết tại sao lại muốn làm như vậy, chỉ là trong lòng có một loại bất an mãnh liệt. Tại sao lại không tìm được cái vật chứng then chốt kia? Lúc cậu tỉnh lại, đã nói cho cảnh sát biết trong ruộng bắp có điện thoại di động ngay từ đầu rồi mà.
"Chúng tôi có thể gặp nghi phạm thêm một lần nữa được không?" Chung Nghi Bân ôn hòa mở miệng hỏi.
"Đương nhiên." Vị nhân viên nghiệp vụ ban nãy lại tiến lên, vốn đã xem vật chứng xong, lại phải dẫn nạn nhân đi gặp nghi phạm thêm lần nữa.
Răng ố vàng thoạt nhìn còn bẩn hơn cả trước đây, gã nhếch cái miệng đầy răng ố vàng nhìn về phía Sở Khâm, y như một con sâu ăn xác bẩn thỉu, khiến cho người ta sởn cả gai ốc.
Chung Nghi Bân chắn ở trước mặt Sở Khâm, bước lên trên một bước, kéo tên răng ố vàng ra khỏi ghế cố định, hung hăng đánh vài quyền xuống bụng gã, cách thật xa đều có thể nghe được tiếng nắm đấm đập vào người.
"Cứu mạng a!" Răng ố vàng bị đánh đến khóc kêu oai oái, nhân viên công vụ vội đi tới kéo anh ra.
"Không thể làm như vậy!" Nhân viên công vụ dùng sức kéo người ra.
Răng ố vàng bị đánh đến sùi bọt mép, ôm bụng nôn khan, không còn nhìn ra bộ dáng hung ác ban nãy nữa. Chung Nghi Bân bị nhân viên công vụ kéo tay, nhân cơ hội chen chân vào, đạp cho một cước lật cả ghế lẫn người. Nhất thời gã biến thành một con sâu bị đè dưới ghế, giãy dụa tứ chi.
"Đừng quậy!" Đại ca Chung gia kéo đệ đệ qua, nếu như đánh ra vết thương rõ ràng, tên này còn có thể lên toà nói cơ quan phá án tra tấn bức cung.
Sở Khâm duỗi tay nắm lấy tay của Chung Nghi Bân, bỗng nhiên không còn sợ nữa.
Ra khỏi viện kiểm sát, Chung Nghi Bân vẫn siết chặt tay Sở Khâm không buông, "Một lát khỏi về đài truyền hình nữa, chúng ta về nhà luôn." Vô cùng đau lòng hôn lên trán cậu một cái.
Chung Gia Bân còn đang ở bên trong nói chuyện với vị phó kiểm kia, hai người bọn họ liền đứng ở cửa chờ đại ca đi ra. Thời tiết nóng nực, trong đại sảnh có máy điều hòa, nhưng lại quá nhiều người, không thể ôm được. Chung Nghi Bân mở điều hòa trong xe ra trước, xua tan đi khí nóng trong xe, còn mình thì ôm Sở Khâm đứng ở dưới tàn cây ven đường hóng mát.
Vệ sĩ của Chung gia rất biết quan sát nên đã mua hai cây kem trở về. Chung Nghi Bân nhận lấy, chia cùng Sở Khâm mỗi người một cây. Kem mát lạnh xua tan khí nóng quanh thân, cũng giúp cho thần kinh đang căng thẳng thả lỏng xuống.
Đợi chừng phút, Chung Gia Bân mới cầm một xấp hồ sơ ra, thấy hai đứa còn đứng đó đợi mình, anh có chút ngoài ý muốn.
"Đó là cái gì?" Chung Nghi Bân tò mò hỏi.
"À, tường thuật vụ án." Chung Gia Bân mở ra cho đệ đệ xem sơ qua, "Lưu một phần để phòng hờ." Đây là phong cách làm việc nhất quán của anh, thứ gì quan trọng đều phải lưu lại một bản, để lỡ đâu có gặp phải biến cố còn biết đường xoay sở. Trong quá trình đàm phán với bên kiểm sát, loại thói quen của chứng ép buộc này lại nhịn không được phát tác.
Sở Khâm khẽ cười, lễ phép không có đưa đầu qua xem nội dung văn kiện.
"Ca, chuyện ngày hôm nay, cám ơn anh." Chung Nghi Bân nhai kem nói lời cảm ơn với ca ca. Tập đoàn có rất nhiều chuyện, đại ca có thời gian được tính bằng giây lại đến đây vì bọn họ, đã vậy còn phải thiếu nợ nhân tình nữa.
"Em là đệ đệ của anh, không cần cảm ơn." Chung Gia Bân khép văn kiện lại, xoay người lên xe Bentley.
Trên đường trở về, Sở Khâm cứ luôn thất thần. Rốt cuộc là ai mà lại hận cậu như thế? Nếu như lúc đó cậu không bỏ trốn, dựa theo sắp xếp của bọn bắt cóc, cậu sẽ bị hành hạ một trận, còn bị quay phim lại, nếu vậy ai sẽ là người nhận được chỗ tốt lớn nhất đây?
"Đừng nghĩ nữa, chờ điều tra ra sẽ biết thôi, mặc kệ người kia là ai, nhất định anh sẽ khiến kẻ đó hối hận vì đã sinh ra trên đời này." Chung Nghi Bân đau lòng sờ sờ mặt của Sở Khâm.
"Nếu như em bị người cưỡng hiếp, anh có ghét bỏ em không?" Đột nhiên Sở Khâm lại hỏi một câu như vậy.
"Két ——" Đạp mạnh một cước phanh lại, xe chợt dừng ở ven đường.
"Thần kinh à!" Xe chạy ngang hạ cửa kinh xuống, tài xế đưa đầu ra lớn tiếng mắng một câu.
Không để ý tới tài xế chửi đổng, Chung Nghi Bân tháo dây an toàn ra, nhào tới chỗ ghế phụ lái, ôm chặt người vào trong lòng: "Sẽ không xảy ra loại chuyện này đâu bảo bối." Làm sao có thể ghét bỏ được chứ, chỉ cần tưởng tượng ra thôi anh đã sắp đau lòng đến chết rồi đây. Đáng ra ban nãy nên phế cái tên răng ố vàng kia, nghiền nát cái đồ chơi của gã xuống dưới chân mới phải!
"Hầy, em không sao." Sở Khâm sờ sờ cái đầu lớn đang làm ổ bên cổ mình, "Em chỉ đang nghĩ, nếu như anh ghét bỏ em, ai sẽ nhận được chỗ tốt?" Nam nhân gặp phải loại chuyện này, công chúng sẽ đồng tình với cậu, chỉ cần làm tốt quan hệ xã hội, sẽ không đến mức hủy đi sự nghiệp, nhưng về phương diện khác lại không giống như vậy. Loại thủ đoạn rẻ rách này, mục đích, chính là có thể khiến cho Chung Nghi Bân ghét bỏ cậu.
"Em là nói..." Chung Nghi Bân buông cậu ra, trong mắt tràn đầy lệ khí.
Ngay sau đó, di động đổ chuông, là Bạch Thành gọi tới."Tối nay đến Giang Nam Ngạn, cậu có đi không?"
"Không đi." Chung Nghi Bân không chút nghĩ ngợi đã cúp điện thoại. Chuyện ngày hôm nay, khiến anh lại nhận thức được bản thân mình vô lực đến cỡ nào, nếu như anh có năng lực và nhân mạch như của đại ca, làm gì có thể để cho Sở Khâm phải chịu nhiều ủy khuất như vậy? Mấy đứa bạn chỉ biết ăn chơi đàn đúm này, đến thời khắc mấu chốt lại không hề có chút tác dụng gì cả, chỉ biết cản trở thôi!
Về đến nhà, hai người tắm rửa một cái, nằm xuống giường nghỉ ngơi. Sở Khâm nhìn chằm chằm trần nhà một lát, đột nhiên xoay người, ôm lấy thân thể ấm áp cường kiện của nam nhân: "Chung gà con, anh tới cưỡng hiếp em đi."
========================================
Tiểu kịch trường
Chung gà con: Cưỡng... hiếp... Không tốt lắm đâu, làm, làm thế nào đây
Khâm Khâm: Chính là đè lên em sau đó tương tương nhưỡng nhưỡng
Chung gà con: Vậy là y như bình thường rồi nha!
Khâm Khâm: Anh thấy là nên có gì không giống sao?
Chung gà con: Lời kịch không giống
Khâm Khâm: Cái gì?
Chung gà con: Xem chiêu! Lư sơn thăng long phách!
Khâm Khâm: ...