Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Khâm yên lặng uống nước, không nói lời nào. Mấy đứa trẻ trâu như Ngụy Ngạn có kèm theo thuộc tính kiêu căng kiểu này, lăn lộn trong giới giải trí rất dễ đắc tội với người khác. Nếu như không chịu học ngoan, cho dù trong nhà có tìm được tài nguyên tốt cho hắn thì cũng không có cách nào phát triển được. Phải biết rằng, ở bất cứ đoàn phim nào, dù có là một nhân viên chạy vặt trong tổ quản lý sân khấu nho nhỏ, cũng có thể mang tới phiền phức mà chúng ta không có cách nào tưởng tượng ra được.
"Ờ, cái đó là ngu luôn rồi." Chung Nghi Bân liếc nhìn Ngụy Ngạn, tiếp lời Vũ Vạn.
Nhất thời Vũ Vạn bị nghẹn họng, hắn chỉ khiêm tốn nói em họ ngốc một chút thôi, người này lại khen ngược, thuận nước dong thuyền. Vũ Thiên Thiên nhìn ca ca đang xoắn xuýt, không phúc hậu che miệng cười. Cô không hề thích cái người em họ này chút nào, nếu không phải ca ca kiên trì, cô sẽ không để cho Ngụy Ngạn đến đây đâu.
Ngụy Ngạn đỏ mặt thêm lần nữa, hắn rất muốn kêu anh họ quên đi, đừng xin người ta nữa, nhưng lời đến khóe miệng lại cưỡng ép nuốt trở vào. Trước kỳ nghỉ hè, hắn đã nổ trước mặt đám bạn học, nói trong nhà có thể tìm được cơ hội thực tập rất tốt cho hắn, còn hứa với hoa khôi của lớp, chờ đến khi mình tìm được chỗ thực tập liền kéo cô ấy vào đoàn cùng...
"Đúng là còn quá non nớt, vẫn phải nhờ vào Chung tổng dìu dắt nhiều hơn chứ hả?" Vũ Vạn vội ho một tiếng, cười hề hề, lấy khuỷu tay đẩy đẩy Chung Nghi Bân, nháy mắt với em họ nhà mình, "Tiểu Ngạn, tới rót mời Bính ca của em một ly nào."
Ngụy Ngạn đang cầm bình bia, rót cho Chung Nghi Bân một ly.
"Aiz, em làm vậy là không đúng rồi, mời rượu ca ca, đầu tiên phải tự uống mới đúng." Bạch Thành cười hì hì nói.
Quý Dao phì cười một tiếng, bên này không có chuyện của hắn, hắn liền đứng dậy đi tới bên người Bạch Thành, cầm micro lên, chuẩn bị hát một bài. Đậu hũ non bên cạnh rất biết quan sát chạy đi chọn bài.
"Dao ca hát bài nào?" Cô gái cười hỏi.
"《 Anh thật độc 》, " Quý Dao còn chưa kịp nói, Bạch Thành đã chọn cho hắn, "Yêu Kê của chúng ta thích bài này nhất."
Giai điệu hân hoan vang lên, Quý Dao lấy khuỷu tay chọt Bạch Thành một cái, hai người nhìn vào mắt nhau trộm cười, Bạch Thành cũng cầm micro lên hát chung với hắn.
...
Dù đã dùng toàn lực ứng phó nhưng tôi không thể làm gì khác hơn là tự nhận xui xẻo đáng đời
Bộ dáng ngầu ngầu anh thực sự quá xấu xa
...
Đầu tiên là tự rót cho mình ba ly, sau đó mời rượu, Ngụy Ngạn lắc lắc rượu trong ly, đây là chuyện mà mấy học đệ trong trường muốn lấy lòng hắn mới có thể làm, hiện tại đến phiên tự hắn ra trận. Âm nhạc vang lên bên tai, đặc biệt phù hợp với tâm tình của hắn ngay lúc này đây, tràn đầy bi thương khuất nhục.
Chung Nghi Bân không nói lời nào, dựa lưng vào sô pha, hai ngón tay đánh nhịp ở trên đùi Sở Khâm.
Không biết trước đây mình ở chung với bọn họ thế nào, đám phát tiểu này, thoạt nhìn đều là dân ăn chơi trác táng, so với đám bạn của đại ca nhà mình hoàn toàn là hai loại người khác nhau. Chẳng trách mình không có tiền đồ như đại ca, trong mắt người khác, mình bất quá cũng chỉ là một tên ăn chơi trác táng thôi chứ gì?
Ngụy Ngạn ấp úng một lát, ngửa đầu uống sạch ba ly rượu.
Chung Nghi Bân chậm rãi uống ly của mình: "Vừa lúc có một bộ phim cung đình tranh đấu sắp khởi quay, để cậu ta đến thử coi sao." Lời này là nói với Vũ Vạn.
"Ha ha, được." Nhất thời Vũ Vạn vui vẻ ra mặt.
...
Anh thật độc, anh thật độc, anh thật độc hu hu hu
Anh càng nói càng thái quá
Tôi càng nghe càng hồ đồ
...
Bạch Thành cầm micro đột nhiên nhảy đến trước mặt bọn họ, hướng về phía Chung Nghi Bân hát vang vang dội dội, bị Chung Nghi Bân đạp cho một cước cũng không ngại đau, lôi kéo Sở Khâm muốn hát chung với nhau.
Sở Khâm cũng không phải kiểu người khiến người khác cụt hứng, cậu nhận lời chơi chung với bọn họ. Giọng nói của MC rất êm tai, hát cũng không ngoại lệ, vừa hát xong một bài, mọi người liền ồn ào muốn cậu hát thêm bài nữa.
"Em muốn nghe 《 Tiêu dao thán 》, đã rất lâu rồi chưa nghe Khâm ca hát!" Vũ Thiên Thiên la ó, chạy đi chọn bài. Bài hát này là nhạc đệm trong một bộ phim truyền hình ra đời rất sớm, năm xưa lúc tham gia chương trình tuyển chọn MC của đài quốc gia, Sở Khâm đã hát bài này, cũng không biết đã mê hoặc được bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ lúc bấy giờ.
Giai điệu cổ điển êm dịu vang lên, Sở Khâm ngồi trên sân khấu, nhìn chữ trên màn ảnh chậm rãi cất tiếng ca.
...
Năm tháng hiếm khi trầm lắng gió thu uể oải đung đưa
Ánh tà dương vấn vít treo đầu tường chẳng lỡ lìa xa ta
...
Năm đó đứng trên sân khấu đài quốc gia, ánh đèn sáng rực, Sở Khâm mặc một chiếc áo dài tay đơn giản, một tay cầm micro, một tay cầm trường kiếm. Mặt mày non nớt, đứng giữa sương khói lượn lờ hệt như một bức tranh thủy mặc.
Thanh âm réo rắt du dương, mang theo vài phần si mê vài phần than thở, trong chớp mắt đó, cứ như cậu đã biến thành hiệp khách trong bài hát. Vung kiếm lên, không khác gì đang mặc trang phục cổ xưa.
...
Ta nghe thấy tiếng cười vẳng lại từ giấc mộng say im lìm tự giễu mình
Những chuyện xưa nay mê muội điên cuồng, đều hóa thành hư không
Gươm đao đã cùn ân tình đã tuyệt, giấc mộng vỡ tan
...
Chung Nghi Bân ngồi ở hàng ghế đầu tiên, lẳng lặng nhìn thiếu niên trên sân khấu, trong lòng nhịn không được rung động một trận. Trong chớp mắt đó, anh quyết định, cho dù người này không chiếm được giải quán quân, nhất định anh cũng phải lừa người vào tay mình. Kể cả không làm được MC thì làm ca sĩ cũng tốt.
Cảnh tượng đã qua trùng khớp với hiện thực, Sở Khâm ngồi trên ghế chân cao, một chân đung đưa, một chân tự nhiên duỗi ra, càng khiến cho cặp chân có vẻ thon dài hơn. Chỉ cần ngồi tùy ý như vậy, cậu đã khiến cho người khác khó có thể dời tầm mắt khỏi người mình, mặc kệ cậu nói gì, hát gì, cũng nhịn không được chăm chú lắng nghe.
Không chỉ có Chung Nghi Bân như vậy, mấy người khác cũng nhịn không được nhìn Sở Khâm. Từ xưa tới nay, thật ra bọn họ vẫn có chút bài xích Sở Khâm, đột nhiên anh em tốt của mình lại thích nam nhân, cho dù có là ai cũng đều sẽ cảm thấy khó có thể chấp nhận được mà ha. Miệng tiện liền thích chọt Sở Khâm vài câu, lâu ngày dài tháng, Sở Khâm cũng không thích chơi với bọn họ nữa.
Ngày hôm nay một lần nữa được nhìn rõ Sở Khâm, không thể không thừa nhận, cậu đúng là một nam nhân rất có mị lực.
Đoàn người quẩy đến gần sáng, Bạch Thành kéo hai đậu hũ non lên lầu mướn phòng, Quý Dao cự tuyệt lời mời “đi cùng” của Bạch Thành, nói là mình còn tăng nữa.
Để nhận tội với Chung Nghi Bân, Vũ Vạn cướp lấy hóa đơn đi tính tiền, Chung Nghi Bân cũng không cản. Trên thực tế, cho dù có để Chung Nghi Bân cầm hóa đơn, anh cũng không có tiền đâu mà trả. Thẻ tín dụng ca ca đưa cho vẫn còn đang nằm ở trong tay Sở Khâm kia kìa.
Thịnh Thế Hoan Ca là sản nghiệp của Chung gia, Chung Nghi Bân nói: "Không cần giảm giá cho Vũ thiếu, không thiếu tiền."
Dưới ánh mắt sùng bái của em họ, Vũ Vạn cắn răng quẹt thẻ, nhất thời tiền tiêu vặt tháng này đã thấy đáy. Vũ Thiên Thiên nhìn ca ca có chút hả hê: "Uầy, anh nè, cái túi xách anh đã hứa với em, còn có thể mua nổi không dạ?"
"Mua cái gì mà mua, không thấy ca ca của em đều sắp phải cạp đất rồi hả?" Vũ Vạn tức giận nói.
"Vậy em chỉ có thể kêu chị đi mua, sẵn tiện nói cho chị biết tiền tiêu vặt của anh đã bay đi đâu!" Vũ Thiên Thiên hất hất cằm cười híp mắt nói.
"Mua mua mua, thứ em gái anh thích, dù cho có cạp đất cũng phải mua." Vũ Vạn lập tức đổi sắc mắt, lấy lòng lôi kéo em gái lên xe về nhà.
Ngụy Ngạn ở tạm tại Vũ gia, cũng đi theo hai anh em, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Sở Khâm và Chung Nghi Bân, nhịn không được có chút hưng phấn. Hôm nay thật sự coi như là hắn đã chân chính bước chân vào giới giải trí rồi, chỉ mới một đêm mà đã biết được nhiều bí mật như vậy. MC vàng của Thịnh Thế, thế mà lại thích nam nhân, đã vậy còn là người yêu của ông chủ, thật sự rất thú vị đó.
Nhịn không được cầm di động muốn chụp một tấm, không ngờ lại bị Vũ Thiên Thiên giật đi mất.
"Ngụy Ngạn, cho em một lời khuyên, có một số việc thấy nhưng phải làm như không thấy, không thôi, tới khi chết cũng không biết mình chết thế nào đâu." Vũ Thiên Thiên cầm điện thoại, lắc lắc trước mặt hắn, lạnh lùng nói.
Chung Nghi Bân uống hơi nhiều, choáng choáng váng váng đi tắm một cái, sau đó nằm đờ ra ở trên giường. Sở Khâm lau tóc đi ra, đắp chăn cho anh.
"Khâm Khâm." Chung Nghi Bân nắm tay cậu, kéo người vào trong lòng. Mang theo mái tóc ướt đẫm, thấm ướt cả đồ ngủ tơ tằm của anh.
"Đừng quậy, để em đi sấy tóc cái." Sở Khâm cười vặn vẹo ở trong lòng anh, giãy dụa muốn đứng dậy.
"Bảo bối, anh hỏi em một chuyện." Chung Nghi Bân không cho cậu đi, xoay mặt cậu qua để cậu ngẩng đầu nhìn mình.
"Hửm?" Sở Khâm đặt cằm vào lòng bàn tay Chung Nghi Bân, cười nhìn qua, hôm nay cậu rất cao hứng, bất kể là trên ý nghĩa nào đi chăng nữa...
"Ttrước đây, có phải anh đối xử với em không được tốt lắm không?" Vấn đề này đã khiến Chung Nghi Bân bối rối cả đêm, đám người kia dám làm vậy với Sở Khâm, nhất định là trước đây mình chưa từng ngăn cản qua.
Sở Khâm sửng sốt một chút, duỗi tay xoa xoa đầu Chung Nghi Bân: "Nếu như anh đối xử với em không tốt, sao có thể đỡ một gậy cho em được nha?" Mảng tóc bị bác sĩ cạo đi kia đã mọc ra, đầu đinh đâm tay cũng biến thành lông xù mềm hồ hồ.
"Đó là tâm huyết của một nam nhân!" Chung Nghi Bân quơ quơ nắm đấm trên không trung, sức mạnh của cồn trỗi dậy khiến anh có chút phấn khởi, cuối cùng lại ỉu xìu xuống, "Nếu anh có làm gì có lỗi với em, nhất định em phải nói cho anh biết đó."
Sở Khâm nhìn con ma men Nhị Bính ngốc hồ hồ, nhịn không được bò lên người anh, hạ xuống vài nụ hôn mang theo hương chanh trên đôi môi mỏng lành lạnh. Hai người vừa mới đánh răng, đều mang theo hương vị giống nhau như đúc.
Chung Nghi Bân ôm lấy cậu, làm sâu sắc nụ hôn này hơn. May mà, may mà anh còn nhớ rõ Sở Khâm, nếu như người anh nhớ là người khác, nhất định anh sẽ nhận được tin tức không chính xác, nói vậy Sở Khâm sẽ có bao nhiêu khổ sở đây.
Người uống rượu rất dễ hưng phấn, chỉ mới hôn một trận, Chung Nghi Bân đã nổi lên phản ứng, hô hấp trở nên nặng nề, cái tay đang đặt trên lưng Sở Khâm cũng nhịn không được mò xuống dưới.
Mắt thấy sẽ củi khô lửa bốc, Chung Nghi Bân thở hổn hển tách ra: "Trước đây, hai người chúng ta ai ở phía trên?"
Trong lòng Sở Khâm khẽ động, nhìn Chung Nghi Bân với khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, nút áo xốc xếch dưới thân, ác ma trong lòng vọt ra ngoài cái vèo, một Sở Khâm phiên bản nhỏ có cặp sừng đỏ cầm cây ba chỉa quơ quơ: "Thượng ảnh, thượng ảnh!"
Một Sở Khâm phiên bản nhỏ mặc áo trắng đầu đội vòng sáng mang theo vẻ mặt đau xót: "Ảnh tin tưởng cậu như vậy, làm sao cậu có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn được chứ?"
"Cậu có phải là nam nhân hay không!" Sở Khâm ác ma cầm cây ba chỉa dùng sức chọt đầu cậu.
Sở Khâm nuốt nước miếng một cái: "Đương nhiên là em ở trên rồi!"
"Thật sao?" Chung Nghi Bân nhìn cậu, chậm rãi vươn tay, sờ sờ mặt của cậu, "Em nói gì anh cũng đều tin hết, anh chỉ tin mỗi mình em thôi." Thanh âm trầm thấp dễ nghe, mang theo động tình khàn khàn, nghe vào vô cùng thâm tình.
Thiếu chút nữa Sở Khâm đã rơi lệ, cậu hít hít mũi: "Lừa anh thôi, anh ở phía trên..."
Chung Nghi Bân xoay người, đè lên người ở phía dưới, cắn vào lỗ tai của cậu cười khẽ: "Ừm, anh biết."
=========================================
Tiểu kịch trường
Nhị Bính: Trước đây em ở phía trên hay là phía dưới
Khâm Khâm: Hmm, làm sao có thể không biết xấu hổ nói ra được
Nhị Bính: Vậy em liền ở phía dưới đi
Thân thân: ... Anh thực sự mất trí nhớ sao?
Nhị Bính: Anh chỉ nhớ rõ mấy chuyện quan trọng, ví dụ như công thụ chẳng hạn ︿( ̄︶ ̄)︿
Khâm Khâm: →_→