Mặt Trắng Nhỏ Đứng Sang Bên!

quyển 5 chương 52: ngoại truyện 3: tiến hành kết hôn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tình cảm của hai người càng ngày càng tốt, theo như lời Mộc Mộc, quan hệ giữa hai người bọn họ như chuột với gạo, Dương Dương đắc ý, rốt cục có người cho là mình tốt hơn tên mặt trắng nhỏ kia, Mộc Mộc thấy cô như vậy, uống hớp nước rồi nói tiếp: "Cậu là con chuột, anh ấy là gạo trắng tinh, bị cậu hèn mọn xóa hết tinh quang!"

Dương Dương nổ tung! Mộc Mộc ở phía sau cười, con chuột, cậu chừng nào thì cùng với gạo cho ra cứt chuột đây (Thuyết pháp của Mộc Mộc: Con chuột ăn gạo, ra ngoài đương nhiên là phân chuột)

Dương Dương tức giận bạo phát, tay bóp cổ Mộc Mộc, chúng tớ sinh cứt chuột thì hai người có thể tốt hơn chỗ nào, sinh ra ngựa vằn hả? (Mộc Mộc và Thích Thiên nhìn nhau, đương nhiên Dương Dương vẫn tin tưởng Thích Thiên là bị lừa gạt, Mộc Mộc lớn lên rất trắng, mà da Thích Thiên như mạch nha, cho nên Dương Dương cho rằng bọn họ sinh ra con nhất định sẽ như ngựa vằn, chỗ thì trắng, chỗ thì đen). Mộc Mộc hoàn thủ, ngựa vằn còn mạnh hơn cứt chuột! Hai người lại xoắn xuýt vào nhau.

Thế nhưng hôm nay, Dương Dương gọi điện thoại cho Mộc Mộc, "Mộc Mộc, cậu bình tĩnh a, bình tĩnh nghe tớ nói tiếp này"

"Có chuyện nói mau, có cái gì thì thả!"

"Mộc Mộc, tháng sau tớ kết hôn rồi"

"Nha"

Dương Dương nhìn đồng hồ, một, hai, ba, bốn. . Đầu dây bên kia rốt cuộc truyền tới thanh âm sợ hãi.

"Con bé chết bầm, cậu nói cái gì? !"

"Tớ sắp kết hôn rồi, ngày tháng sau, cách hiện tại chỉ còn ngày lẻ tiếng"

"Không thể nào không thể nào, cậu sao đáp ứng anh ta nhanh vậy, anh ta cầu hôn thế nào, cậu bị khuất phục dưới phương thức cầu hôn lãng mạn nào? Radio đưa tình (lợi dụng một đài phát thanh nổi tiếng để cầu hôn), màn ảnh làm mai mối (lúc xem phim, sau khi kết thúc thì trên màn hình xuất hiện dòng chữ: XXX, gả cho anh nhé?), cạnh biển nức nở (ở trên bờ cát đốt vô số ngọn nến hồng, tạo thành một trái tim, xoay người lại quỳ xuống, XXX, gả cho anh đi), hay là tình yêu cảnh sát (có phương pháp tìm một cảnh sát thật, sau đó bảo nhà gái lái xe, chạy đến nơi thì cảnh sát nhảy ra cản bọn họ lại, lấy ra "Hóa đơn phạt cầu hôn" ), quá lãng mạn, quá kích động, Dương Dương, các cậu rốt cuộc là cái nào, này. . . Này này. . . Dương Dương. . . Dương Dương, con bé chết bầm này lại cúp điện! Cậu cứ chờ coi!"

Dương Dương vừa cúp máy, vùng lông mày vo thành một nắm, nện bàn, căn bản không có tỏ tình qua radio, cạnh biển nức nở, màn ảnh làm mai mối hay tình yêu cảnh sát gì gì đó, toàn bộ cũng không có, không có! Nện bàn cào máy tính!

Cô đã bị lừa, quá trình bị lừa hoàn toàn có thể đưa vào phim là một cô gái trẻ bị mặt trắng nhỏ gian ác lừa vào bẫy rập, cảnh cáo các cô gái trẻ phải luôn cảnh giác thủ đoạn lừa gạt này, thực sự chỉ có biết tự khóc thầm, thiên lý khó chứa, người nghe thương tâm, người gặp rơi lệ a!

Ách, ngày đó là như vậy.

Đêm hôm đó, bọn họ cứ theo lẽ thường ăn xong cơm tối, sau khi xem ti vxong cô lại bị lừa lên giường chơi trò chơi, bình thường mặt trắng nhỏ cũng rất mạnh mẽ, cũng không biết ngày đó vì sao, tốt hơn, mạnh mẽ hơn, quá trình "make love" thực sự là tiêu hồn thực cốt, làm cho dục tiên dục tử, cô cứ phiêu phiêu dục tiên muốn chết, thời điểm thể xác và tinh thần đồng loạt đạt được sự hưng phấn cao nhất, hắn lại ngừng lại, nói bên tai cô, nếu như cô đồng ý gả cho hắn, hắn sẽ tiếp tục, bằng không, hắn bây giờ liền qua phòng bên cạnh ngủ.

Thực sự là quá tàn nhẫn, thật là tà ác, đây quả thực là vô nhân đạo, uy hiếp trắng trợn! Bạn nói xem lúc này hắn sao có thể nửa người trở lui chứ? Đây không phải là muốn mạng già của cô sao? Kết quả là, trong lúc bay bổng lâng lâng, cô gật đầu đáp ứng, đầu vừa gật xong thì một cảm giác lạnh lẽo len lỏi vào ngón áp út của cô, rất vừa vặn, trong khi lâng lâng cô thấy được một ánh sáng bạc như đang chào hỏi với cô.

Chờ tới hôm sau cô tỉnh lại thì đã chậm, toàn thế giới đều biết cô đồng ý gả cho hắn, cha mẹ cô đã cùng thông gia thương lượng sẽ mở bao nhiêu bàn tiệc, mời bao nhiêu người, tuần trăng mật định đi đâu.

Cô coi như xong a, ruột cũng bị hủy, ý chí cô sao có thể dao động như thế? Qua loa liền đáp ứng hắn, hơn nữa phương thức cầu hôn muốn dâm đãng tà ác bao nhiêu thì có bấy nhiêu, không lãng mạn không nói, mà căn bản không thể nói ra miệng được, cho nên Mộc Mộc vừa hỏi cô, cô liền cúp điện thoại, cô sao có thể nói cái đấy ra được chứ!

Cho dù cô muốn đổi ý, cô cũng không thể nói với người ta rằng cô bị lừa cưới dưới tình huống nào, mặt trắng nhỏ, anh điên rồi!

Hãy nghe anh nói

Tay trong tay chúng ta cùng đi

Đem cuộc đời em trao cho anh

Ngày hôm qua không nên quay đầu lại

Ngày mai phải đến đầu bạc

Ngày hôm nay em phải gả cho anh

Ngày kết hôn, đều loạn.

Tối hôm qua Dương Dương cùng Mộc Mộc còn cả Ninh ba người ở nhà Ninh cử hành party cáo biệt đời độc thân, Mộc Mộc hô to: Đếm ngược thời gian lễ cưới, nắm chặt thời gian độc thân sau cùng.

Ba người rất high, uống thất điên bát đảo, tới hơn bốn giờ, bị mẹ cô gọi điện đánh thức, lúc này mới chạy trở về cấp tốc thay đồ trang điểm.

Quá trình lễ cưới có phần rườm rà, mặc áo cưới, hoá trang, làm tóc. . . Một đống chuyện nhưng lại không làm không được, Dương Dương sau có nói với mặt trắng nhỏ, cả đời kết hôn một lần là đủ rồi, quá mệt mỏi. Mặt trắng nhỏ nghe xong trợn to hai mắt nói, không phải kết hôn một lần chẳng lẽ em lại muốn mấy lần?

Oan uổng a, cô chỉ nghĩ vậy thôi mà, hơn nữa không phải nói chỉ kết một lần thôi sao, nhưng mà người nào đó cũng không nghĩ như vậy, hại cô nói ngọt ngào như quét mật mãi mới khiến khuôn mặt đen như Bao gia gia của hắn bình thường.

Thật vất vả mới chuẩn bị tốt mọi thứ, chú rể tới đón cô dâu thì theo thường lệ phải trải qua một phen "Làm khó dễ", sau cùng nói thật nhiều câu chúc bà ngoại chị gái khỏe đẹp, rồi dâng lên lì xì to, Phan Thừa Hi lúc này mới gặp được cô dâu.

Lúc mà gặp được Dương Dương, hắn ngây dại, cô dâu đẹp như vậy là vợ hắn sao? Áo cưới màu trắng, yểu điệu thục nữ, chính đang mạch mạch hàm tình nhìn hắn.

Chiếc áo được cắt may bó sát vóc người lồi lõm của cô, áo cưới dài chấm đất, làn váy xòe ra như cây dù, đường viền hoa màu trắng ưu nhã, áo cưới kết hợp khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ lại càng tăng thêm sức mạnh, phô bày ra hết ưu điểm của cô dâu.

Lúc bốn mắt nhìn nhau, Dương Dương không nhịn được cười, mặt trắng nhỏ như con cún tiểu bạch đáng yêu, mặc dù ngày sau hắn vẫn phủ nhận mình nhìn đến mê mẩn, ghê tởm hơn chính là còn ngụy biện suy nghĩ của mình, từ hôm nay, hắn đã lừa được cô bé ngốc này về, từ nay về sau sẽ hát bài ca nô lệ vùng lên, hắn sẽ làm hoàng đế!

Phan Thừa Hi đi tới, vươn tay ra.

Cặp mắt Dương Dương đỏ lên, đặt tay mình vào tay hắn, giao ra hạnh phúc cả đời của bản thân.

Sau này Dương thị cực kỳ không vui, nói Dương Dương lúc nào khóc không khóc, lại chọn thời điểm quan trọng như vậy mà khóc, thật là ngốc quá (Dương thị cho rằng không phải giao tay cho ác, khóc cái lông a! ), đương nhiên đây đã là sau này.

Khi lên xe thì đầu Dương Dương không cẩn thận đụng vào cửa xe, hét thảm một tiếng, nước mắt lại rơi lần nữa.

Phan Thừa Hi không biết cô đụng nặng lắm, nhưng thấy cô đau đến nước mắt ra hết ngoài, lập tức khẩn trương đưa tay tới kiểm tra, hoàn hảo không có máu, chỉ là vết sưng nho nhỏ, thế là lúc này mới thả lỏng người, có phần tức giận cô lỗ mãng, thế là cau mày nhẹ giọng mắng, vốn đã ngốc nghếch, hiện tại hay rồi, đụng cái này, về sau chỉ số thông minh của đứa bé càng gặp trục trặc.

Cô nghe vậy liền nổi giận, lau nước mắt lên người hắn, khóc nói, chê em ngốc, vậy tự anh đi mà sinh a.

Hắn buồn cười nhìn lễ phục đổi màu sắc, không thể làm gì khác hơn là ôm cô, dụ dỗ nói: "Được rồi được rồi, là anh sai, anh sai được chưa, đừng khóc, vốn đã xấu rồi, giờ trang điểm xong lại khóc thì tí còn xấu hơn nữa đấy"

"Phan Thừa Hi!"

"Được được được, anh nói sai, nên đánh nên đánh". Hắn cầm tay cô đánh vào mặt mình.

Cô hừ một tiếng cố ý không để ý tới hắn.

"Đau lắm hả?". Hắn tới gần, nhẹ nhàng xoa giúp cô.

"Anh đụng thử xem là biết liền". Cô nhăn mặt liếc trắng hắn, nhưng sắc mặt dễ coi hơn nhiều.

"Được". Dương Dương còn chưa kịp phản ứng, Phan Thừa Hi liền đụng vào cửa sổ xe, cô sợ đến mức mở to hai mắt nhìn. (Lúc này phía trước phù rể và tài xế toàn thân nổi da gà rớt tròn ba tầng, không nói gì hai mặt nhìn nhau, quả nhiên "Những người đang yêu đều ngu ngốc" những lời này tuyệt không giả, chuyện không lí trí như thế mà Phan thiếu cũng làm được a! Chỉ là vì sao phải để bọn họ làm bóng đèn, thoáng cái rớt nhiều da gà như vậy số vào chẳng bằng số ra!

"Anh sao đần thế!". Cô thực sự không còn gì để nói với hắn, có muốn thì cũng chơi với gỗ thôi, ai lại đi đập đầu mình vào kính thủy tinh như vậy! Nhưng trong lòng vẫn có sự vui sướng và cảm động không nói nên lời, trái tim rất ấm áp, cứ như bị cái gì bao quanh.

"Bị em truyền nhiễm đấy"

"Cái gì?". Cô hít hơi, cúi người xem đầu hắn, may là chỉ sưng nhỏ mà thôi.

"Không có gì, giờ không tức giận nữa chứ?". Hắn nhẹ nhàng véo lỗ mũi cô, để khuôn mặt cô nhìn thẳng vào mình.

"Ngu ngốc". Cô cố ý không mua sổ sách của hắn.

"Có can đảm em lập lại lần nữa?" Hắn nhãn thần lạnh lẽo, uy hiếp nói.

"Phan Thừa Hi là đại ngu ngốc. . ."

Nghe được lời này, hắn ấn mạnh vào vết sưng của cô một cái, Dương Dương đau đến hét lên, bảo hắn bỏ tay, thế nhưng người nào đó lại không buông tha cô, cứ chọc chọc chọc!

Cô tránh không khỏi, không thể làm gì khác hơn là dùng chính sách ai binh cộng thêm dỗ ngọt cầu xin : "Phan Thừa Hi là đại ngu ngốc, Dương Dương là tiểu ngu ngốc, tiểu ngu ngốc yêu đại ngu ngốc"

Hắn lúc này mới thoả mãn thu tay lại, chuyển thành nhẹ nhàng xoa bóp, lại còn hôn lên vết thương một cái, hưng phấn nói: "Lập lại lần nữa"

Cô cũng không thuận, tức giận nghiêm mặt, học dáng vẻ của hắn khi chọc vết sưng hắn mới đụng vào thủy tinh, "Hừ, ai bảo anh dám khi dễ em, xem chiêu!"

Hắn cũng không ngăn cản cô, cười tùy ý để cô đâm đâm mình, dù sao mình cũng không đau, cô thì đâm tới mệt, cũng thấy nhàm chán, gục đầu trên người hắn, đùa bỡn cái nơ của hắn.

Phan Thừa Hi quay đầu, nhìn người bên cạnh, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, tiếu ý truyền tới trong ánh mắt, cảm giác toàn tâm toàn ý cưng chiều một người rất không tồi.

Hắn cảm giác có lúc đầu mình như bị hư, rất thích thấy cô khi bị mình chọc cho kêu la oai oái, thấy cô tức giận gò má đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không có biện pháp với hắn, hắn đã cảm thấy thể xác và tinh thần đều vô cùng sung sướng. Trước khi cầu hôn với cô, hắn đã chăm chú suy tính thật lâu, hắn tự cho mình lý do, người ngốc như cô ấy, nếu thả ra ngoài thì sẽ là hành vi vô trách nhiệm với xã hội, cho nên căn cứ theo tinh thần hi sinh vĩ đại vì đảng và nhân dân, hắn quyết định lấy cô về nhà, để một mình mình chịu tàn hại thôi là đủ rồi.

Còn có nếu như vạn nhất có một ngày lại có người thích khi dễ cô như hắn, đây chẳng phải là rất phiền phức, cho nên vẫn là lấy người về, nhốt lại trong phạm vi của mình, muốn khi dễ thế nào thì khi dễ, cũng không cần cả ngày chờ đợi lo lắng có người đoạt với hắn.

Khi bọn họ tay trong tay đi lên thảm đỏ, mọi người đều chúc phúc mỉm cười, ngay lúc ấy Dương Dương cảm giác mình thật là quá hạnh phúc, bên cạnh đều là người thân và bạn bè cô, đứng bên cạnh chính là người chồng đi cùng cô suốt cả cuộc đời, tuy lần đầu tiên đi giày cao gót, chân đã như ngâm nước, rất đau, tuy rằng trang điểm có thay đổi, sau lại bị Mộc Mộc soi hình chụp nói vành mắt cô thâm đen xì, thế nhưng cô rất là hạnh phúc, rất hạnh phúc!

Tiệc cưới rất náo nhiệt, rất nhiều người, đơn giản là nhiều lắm, Dương Dương ở trong lòng căm giận, hại cô cứ phải đi đôi giày cao gót cm đi mời rượu, cô cười đến cứng đờ cả quai hàm, thảm nhất là trò chơi trêu chọc cô dâu chú rể, trong đó Mộc Mộc chơi đến cực kỳ phấn khích, Dương Dương nghiến răng nghiến lợi phát thệ trong lòng, Mộc Mộc, mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây, cậu tốt nhất là đừng kết hôn, bằng không ngày trêu chọc cô dâu chú rể ấy cậu cứ chờ tiếp chiêu đi.

Có một trò chơi gọi là "Thần giao cách cảm", nói trắng ra là dùng đủ các vấn đề khảo vấn cô dâu chú rẻ, trước kéo cô dâu vào một căn phòng đã chuẩn bị trước đó, sau sẽ đến lượt chú rể, vấn đề giống nhau, nếu như đáp án nhất trí, có thể không cần bị phạt, nếu như đáp án không đồng nhất sẽ phải làm theo yêu cầu của ai đó.

Những vấn đề kia không chỗ nào không có, tỷ như: Lần đầu tiên gặp mặt ở đâu, nụ hôn đầu tiên ở đâu, lần đầu tiên khắc khẩu là gì, lần đầu tiên yêu nhau là ai chủ động? Lúc yêu thì ai công ai thụ? Những cái này tuy dính tới tư ẩn, nhưng coi như tương đối dễ dàng trả lời, hai người trả lời nhất trí cũng không cần bị phạt, thế nhưng những vấn đề kế tiếp càng ngày càng ngoại hạng, hồi cao trung đối phương học ban nào? Năm thứ ba tiểu học thì người ngồi cùng bàn đối phương tên gì? Quần lót đầu tiên mà đối phương mua màu gì= =|||?

Dương Dương kêu to cứu mạng, những vấn đề sau càng đáp sai liên tục, miệng cô cũng sưng hết cả lên, ai biết được năm thứ ba người ngồi cùng bàn hắn tên gì chứ?! Cho dù hắn nói cô cũng không nhớ được nổi người qua đường giáp như thế.

Bị ầm ĩ thế cả buổi, đêm động phòng hoa chúc thì xuân tiêu một khắc hai người đều không còn sức đâu mà yêu, ngã xuống giường liền ngủ, trong mộng, cô cảm giác có một cánh tay vòng qua, ôm chặt cô vào lòng, đêm đó, cô ngủ rất ngon.

Nghe tiếng chuông lễ đường

Chúng ta dưới sự chứng kiến của thượng đế trên cao

Hiện tại kết làm duyên vợ chồng

Chớ quên mọi thứ thần thánh cỡ nào

Con có nguyện ý dù sống hay chết vui hay buồn đều luôn ở bên cạnh cô ấy

Yêu quý tôn trọng cô ấy

Dỗ dành bảo vệ cô ấy

Hai người đồng tâm thành lập gia đình mỹ mãn

Con có nguyện ý làm như vậy không

Yes, I do!

Truyện Chữ Hay