Quá đáng, quá đáng, quá đáng! Đúng là hiếp người quá đáng!
Bạch Lập Nhân tuyệt đối có bản lĩnh khiến người ta tức chết mà!
Bị anh nghi ngờ như vậy, Diệu Diệu vừa đau lòng vừa tức giận, là bởi vì cô chủ động theo đuổi anh, là bởi vì đêm nay cô chủ động câu dẫn anh, nên anh mới nghĩ cô sinh hoạt bừa bãi như vậy à?
Bởi vì cô quen nhiều bạn trai nên chẳng khác nào con heo bị ngâm nước sao? Đây là loại thành kiến gì chứ!
Hơn nữa, anh còn dám nhắc đến chuyện năm đó ở hoa viên trường học! Rốt cuộc anh nghĩ cô dâm đãng đến mức nào?
Tức chết cô rồi!
Diệu Diệu đẩy Bạch Lập Nhân ra, nổi giận đùng đùng bước ra khỏi bệnh viện, khiến vị bác sĩ nam kia không khỏi liếc mắt nhìn cô một cái.
Thái độ gì vậy? Về sau cô không bao giờ đến bệnh viện này nữa, đúng là mất hết mặt mũi!
Cô đi chưa được mấy bước, vì chân còn chưa hồi phục hoàn toàn, hơn nữa lại vừa bị đau nên suýt chút nữa đã ngã sấp xuống đất.
May mà Bạch Lập Nhân kịp thời đỡ cô từ phía sau.
Diệu Diệu hầm hầm nâng mắt, sau đó đập vào mặt là gương mặt tươi cười của ai kia.
Còn cười? Nhặt được vàng à? Trúng số à?!
Từ lúc ở phòng khám đến giờ, sau khi bị cô tát một phát đến mức hằn rõ năm ngón tay lên mặt, Bạch Lập Nhân cứ như thể bị đánh đến mất trí.
Cô tức giận đẩy anh ra, hùng hùng hổ hổ đi về phía trước, nhưng chưa được mấy bước lại ngã.
Quay lại vẫn nhìn thấy vẻ mặt tươi cười vui sướng như khi người gặp họa của ai kia, vì vậy cô rất khó chịu, rất tức giận, hỏi: “Anh cười cái gì?”
Bắt nạt cô vui vậy sao?
“Không có, anh đang cười à?” Bạch Lập Nhân sờ sờ khóe môi, nghiêm mặt hỏi lại.
Có.
Rõ ràng có!
Cười đến mức mắt sắp thành một đường chỉ rồi kìa, thoạt nhìn thật ngu ngốc, hoàn toàn không thấy bóng dáng lạnh lùng thường ngày đâu cả!
Còn nữa, Diệu Diệu nhìn dấu tay hồng hồng trên mặt anh thì càng thêm chột dạ.
Lúc nãy hình như cô đánh rất mạnh?
Anh không giận sao?
Đối với hiểu biết của cô về Bạch Lập Nhân, đừng nói đến chuyện bị người khác đánh, phỏng chừng chạm vào một chút cũng không được.
Chỉ nghĩ đến đó thôi thì cơn giận của Diệu Diệu liền vơi đi.
“Lúc nãy... em... em... không kịp suy nghĩ đã...” Cô cố gắng giải thích.
Cô tức giận, tủi thân, rất giận rất giận nên mới tiện tay...
Bây giờ ngẫm lại, cô tức cái gì chứ? Bạch Lập Nhân vốn là người thẳng thắn như vậy, cũng đâu phải cô mới biết anh ngày một ngày hai?
Quên đi quên đi, đều tại cô không tốt, kích động như vậy làm gì.
“Em cam đoan, từ nay về sau sẽ không bao giờ bạo lực như vậy nữa.” Nên anh đừng đánh lại nha, cảm giác bị anh quật ngã khi ở đại học vẫn còn để lại bóng ma tâm lý trong lòng Diệu Diệu. (
“Không sao.” Anh cười cười.
Vì tâm trạng anh đang rất tốt.
“Nhưng mà, về sau anh không được hiểu lầm em kiểu đó nữa!” Diệu Diệu âm u nheo mắt lại, trong lòng vẫn thấy rất khó chịu.
“Tất nhiên rồi.” Bạch Lập Nhân lập tức đồng ý.
Nếu anh còn hiểu lầm cô, anh chính là đầu heo.
Nếu... hiểu lầm được xóa bỏ rồi, chuyện vừa rồi mới trải qua... Mạnh bạo như vậy, mà chân cô đi lại rất khó khăn, vì vậy, Bạch Lập Nhân bước lên ôm cô vào lòng.
Diệu Diệu tức giận muốn nói lại thôi, sống mũi lại thấy cay cay.
Người này nhất định là đang trả thù chuyện cô giả vờ mất trí nhớ mà!
Lần này Bạch Lập Nhân ôm thế nào cũng không chịu buông.
Mặc kệ anh vậy, Diệu Diệu không thể làm gì khác ngoài thỏa hiệp, đành choàng tay qua vai anh, mặc cho anh ôm mình ra ngoài.
Về tới công ty, sau khi thay chiếc ra bị dính máu xong xuôi, Bạch Lập Nhân lại ôm cô lên giường.
Cả đêm bị ép buộc, mí mắt của Diệu Diệu sắp sụp xuống rồi, nhưng vẫn không được tự nhiên: “Em...đi tắm trước...”
Anh nghiện sạch sẽ, bọn họ lại vừa đi bệnh viện, chắc chắn kéo theo rất nhiều vi khuẩn, cô sợ anh thấy cô mất vệ sinh.
“Sáng mai hẵng tắm.” Bạch Lập Nhân giúp cô đắp chăn cẩn thận, anh cho phép cô ở bẩn một đêm.
Anh đứng dậy gấp cái ra bẩn lại, sau đó chỉnh tề bỏ nó vào một cái túi nhựa sạch sẽ.
Diệu Diệu không muốn đứng lên, chỉ lải nhải: “Anh định vứt nó đi à? Cái ra đó vừa mới mua, đừng lãng phí, ngày mai để em cầm về nhà giặt sạch là được rồi.” Đàn ông chẳng ai thèm làm việc nhà, ra giường giặt không sạch thì hẵng đem vứt chứ.
Bạch Lập Nhân lúng túng: “Anh biết rồi.” Sau đó không để cô lải nhải nữa, nhanh chóng cầm túi mở cửa ra ngoài.
Kỳ kỳ quái quái.
Diệu Diệu lười quản xem anh đang làm gì, mệt mỏi đến mức đầu dính lên gối thì lập tức chìm vào giấc ngủ.
Bạch Lập Nhân khi nào thì về phòng, khi nào thì tắm xong, khi nào nằm xuống bên cạnh cô, tất cả những chuyện đó Diệu Diệu đều mơ mơ màng màng.
Anh vừa dựa vào đã ôm cô vào lòng, ôm rất chặt, khiến Diệu Diệu tỉnh giấc, suýt chút không thở nổi.
Giống như vừa có chuyện gì đó khiến anh rất xúc động.
Cái gì mà chung chăn chung gối, còn mua chiếc giường rộng ba thước để không ai động vào ai.
Những lời này là ai nói???
“Anh lại làm cái gì vậy?” Không ngoan ngoãn ngủ được à?
Mỗi lần ngủ đều bị người khác đánh thức, trước sau gì Diệu Diệu cũng sẽ bị suy nhược thần kinh thôi.
“Bên dưới còn đau không?” Bạch Lập Nhân ôm lấy Diệu Diệu, sờ sờ đầu cô, hình như chuyện vừa rồi khiến anh cảm thấy rất có lỗi.
Người đàn ông này sao mà ngố thế? Xin lỗi hay quan tâm, lúc nào cũng làm trễ hơn người khác.
Nhưng Diệu Diệu cũng không để bụng, cô rúc đầu vào lòng anh, chút tức giận còn sót lại sau khi bị anh vuốt tóc an ủi đã biến mất không còn tăm tích.
Thật đúng là khắc tinh của cô mà.
Có đôi khi cô thấy chuyện rõ là kỳ lạ, bọn họ quen nhau lâu như vậy mà sao không bắt được chút tín hiệu nào hết? Rõ ràng người trong định mệnh ở ngay bên cạnh, vậy mà còn lãng phí biết bao nhiêu thời gian, aizz.
“Không đau.”
Lúc nãy thực sự rất đau, bất quá hiện tại đã trôi qua hai ba tiếng rồi, hai chân cũng không đau đến mức phát run như lúc nãy nữa.
Bạch Lập Nhân cau mày: “Sao trước lúc làm em không nói đây là lần đầu tiên của mình?”
Nếu cô sớm nói cho anh biết mình vẫn còn là xử nữ, anh tuyệt đối sẽ nhẹ nhàng, chậm rãi, sẽ không dùng nhiều sức như vậy.
Sao cô có thể không biết xấu hổ mà nói chứ!
Diệu Diệu buồn bực: “Anh không vui?” Mọi chuyện diễn ra sau đó thực sự khiến người ta không vui.
“Ngu ngốc!” Anh liếc cô một cái.
Bạch Lập Nhân cuối cùng cũng xác định, tuy thoạt nhìn cô rất có kinh nghiệm “chinh chiến sa trường”, nhưng thật ra cũng giống hệt như mình, luôn rất để tâm đến chuyện tình cảm, căn bản vẫn còn đang trong giai đoạn tìm hiểu.
Cô hỏi anh như thế không phải rất vô nghĩa sao?
Làm sao anh không vui cho được, bởi vì quá vui nên mới không ngủ được, mới đi quấy nhiễu giấc ngủ của cô đó.
Nếu họ đã rảnh rỗi như vậy, Diệu Diệu bắt đầu không hiểu phong tình, nói: “Bạch Lập Nhân, anh tuyệt đối đừng động đến số tiền trong tài khoản kia, ngàn vạn lần đừng làm bậy mà chuốc rắc rối vào người.” Cô nhìn tấm thẻ ngân hàng ở đầu giường, bất an hỏi: “Chúng ta có thể đem số tiền này trả lại không?” Đống tiền đó còn ở trong này một ngày thì cô sẽ bất an thêm một ngày.
Bạch Lập Nhân suy nghĩ một lát.
“Ừ.”
Anh có cô, anh phải có trách nhiệm với cô, vì vậy Bạch Lập Nhân tự nguyện dẹp bỏ ý nghĩ mạo hiểm trong đầu mình đi.
Dễ nói chuyện vậy sao?
Diệu Diệu thấy thế thì tiếp tục đề xuất ý tưởng.
“Bạch Lập Nhân, không bằng chúng ta bán nhà đi.” Bây giờ cái gì cần mượn đều phải mượn, cái gì cần tích góp thì phải tích góp.
“Tùy em.” Bạch Lập Nhân không yên lòng.
Vì...
“Thật sự không đau?” Anh lại hỏi, như thể vẫn chưa tin.
Hiện tại, anh chỉ quan tâm đến mỗi vấn đề này.
Lúc hỏi, gương mặt đẹp trai của anh vẫn đang cười khoái trá.
Cười trộm.
Đêm nay, Bạch Lập Nhân cười vô số lần, thực sự là bằng với mười mấy năm cô quen biết anh cộng lại á!
“Anh muốn làm gì?” Hỏi hỏi hỏi, không thấy phiền sao?
Chẳng lẽ?
Diệu Diệu hoảng sợ mở to mắt, trơ mắt nhìn gương mặt đẹp trai đang chậm rãi lại gần, hơi thở của anh thậm chí còn đang phả vào mặt cô.
“Anh, anh, anh, anh đừng có lại đây!” Diệu Diệu thét lên một tiếng, muốn chạy trốn: “Sẽ chết người, thật sự sẽ chết người đó!”
Nhưng nụ hôn của anh đã lại gần.
Bạch Lập Nhân hôn lên gương mặt của cô, từng cái, từng cái rất dịu dàng.
Tay trái của anh đã nắm lấy tay phải của cô từ lâu.
Hơi ấm của hai người họ hòa vào nhau, thấm dần đến trái tim.
Diệu Diệu đột nhiên không muốn chạy trốn nữa, vì cô có thể cảm nhận được tình cảm nồng đậm truyền đến từ nụ hôn của anh, nó không đơn giản chỉ là dục vọng.
Tay phải Bạch Lập Nhân chậm rãi tháo cúc áo của Diệu Diệu ra, sau đó nhẹ nhàng phủ lên khuôn ngực trần trụi của cô.
Hai chân Diệu Diệu tê rần.
Thứ khát vọng lạ lẫm dần dần dâng lên trong lòng.
Hình như cô... có phần không sợ “chết”.
Diệu Diệu nuốt nuốt nước miếng, sợ sệt hỏi: “Anh... lại muốn?”
Cô có thể cảm giác cơ thể anh lại bắt đầu “nổi dậy”.
Anh không có.
Chỉ là cảm xúc dao động quá lớn, rất muốn rất muốn chạm vào cô mà thôi.
Chỉ đơn thuần là “chạm vào”, không phải muốn khiến cô “chết”.
Bạch Lập Nhân đang định phủ nhận, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vừa sợ hãi vừa mong chờ của cô thì lại bị hãm sâu vào.
“Anh sẽ rất nhẹ nhàng.” Anh nhất định sẽ chậm rãi “ma sát”, sẽ không tiếp tục bị mấy cảnh quay trong phim A lừa nữa.
Đương nhiên, cô có thể từ chối.
Anh muốn thật sao? Lần này chỉ mới cách lần trước có hai ba tiếng!
“Anh, anh, đừng gạt em đó...”
“Không gạt em.” Bạch Lập Nhân cười.
Thực sự, hôm nay anh cười nhiều lắm.
Bạch Lập Nhân lại hôn Diệu Diệu, chỉ cần một nụ hôn ngắn ngủi đã có thể vây hãm toàn bộ thế giới của cô.
Trong chốc lát.
Toàn bộ không khí trong phòng đều rất nóng.
Sau đó lại truyền đến vài tiếng rên như tiếng mèo kêu.
“Đau không?” Bạch Lập Nhân ở bên trong hỏi.
“Còn... tạm ổn... không... không hẳn... rất... rất đau...” Giọng nói đứt quãng, mơ hồ không rõ.
Hai người lơ lửng giữa biển dục vọng.
Họ dùng ngôn ngữ cơ thể để trao đổi những tình cảm không nói thành lời.
Một lát sau.
“Anh... anh gạt em!” Giọng nói phản kháng kịch liệt bắt đầu vang lên.
“Không được... từ từ “ma sát” nữa... chắc anh phát điên mất.” Giọng người trả lời nghe rất thống khổ.
“Anh đừng dùng nhiều sức như vậy!”
“Có hơi... khó.”
“Em khỏe chứ?”
“Đừng ầm ĩ, nhịn đi.”
Tình yêu rất ngọt ngào, nhưng sự thật lại rất tàn nhẫn.
Bọn họ kề sai chiến đấu, nhưng nửa tháng sau, chuyện công ty vẫn sứt đầu mẻ trán, tình huống càng lúc càng tồi tệ.
Họ gần như rất ăn ý, rất ít khi đề cập đến chuyện công việc, lại càng không bao giờ đề cập đến Tiết Khiêm Quân hay chuyện đi Hongkong.
Diệu Diệu sợ tự tôn của anh bị tổn thương.
Còn Bạch Lập Nhân sợ cô đối với tình địch nhớ mãi không quên.
Dạo gần đây bọn họ gần như đã ở chung, hai người ở cùng một nhà, mỗi tối đều ôm nhau chìm vào giấc ngủ, cùng nhau chia sẻ hơi ấm, tình ý triền miên, cùng nhau bước trên con đường “thành công”.
Nếu hỏi họ có điều gì bất hòa, thì chính là lối sống sinh hoạt, về phương diện đó, anh rất mạnh mẽ, còn cô thì chưa thể thích ứng kịp.
Vì vậy...
Hai người họ đếm từng ngày từng ngày một, một người thì đếm đến ngày Tiết Hồ Ly đi Hongkong, một người thì đếm xem đến bao giờ mình mới có năng lực thích ứng với lang sói.
Một người thì trong lòng thầm vui mừng, mặc kệ hắn có đi đăng kí giấy tạm trú gì gì đó đi, Diệu Diệu đã là người của anh, mỗi đêm đều bị anh ăn bằng sạch, thế nào cũng tuyệt đối không đi! Lần này Tiết Hồ Ly chỉ có nước cắn chăn ngồi khóc nhè thôi!
Một người khác thì trong lòng không khỏi buồn rầu, vì sao anh làm không ngừng vậy? Cô có nên nói cho anh biết, thật ra cô mệt muốn chết, ngày nào cũng không được ngủ đủ giấc?!
Hôm đó, là ngày hai mươi hai âm lịch.
Cả ngày Bạch Lập Nhân cứ thấy thấp thỏm.
Hai ngày nữa là công ty nghỉ định kì, tiền lương của nhân viên phải được thanh toán, kể cả tiền hàng cũng phải tìm cho được phương pháp giải quyết.
Chuyện này, thật ra trong lòng Bạch Lập Nhân đã có quyết định.
Nên chuyện khiến anh cả ngày bất an là: Người nào đó đột nhiên hôm nay xin nghỉ phép mà không hề báo trước.
Rốt cuộc Bạch Lập Nhân không nhịn được nữa, quyết định giữa trưa sẽ về nhà một chuyến.
Nhưng vừa đẩy cửa thì toàn bộ máu trong cơ thể anh gần như đóng băng.
Trong nhà đã được thu thập sạch sẽ.
Đồ đạc gần như đã được đóng gói toàn bộ.
Bạch Lập Nhân lập tức chạy ra bên ngoài, điên cuồng bấm số điện thoại của Diệu Diệu.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Trong di động truyền đến giọng nữ máy móc.
Sao lại tắt máy? Chẳng lẽ...
Không đâu, không đâu, không đâu!
Bạch Lập Nhân lao xuống lầu, bấm số điện thoại của tình địch, đối phương vừa mới bắt máy, anh đã gào to: “Có phải Diệu Diệu đang ở bên cạnh anh không?”
Đối phương trầm mặc trong giây lát, sau đó trả lời: “Đúng vậy, có việc gì?”
“Các người đang ở đâu?”
“Sân bay.”
Tiết Hồ Ly nói ra hai chữ, thành công khiến tâm anh rét lạnh.
“Tôi chưa đến thì các người không được đi, đứng yên một chỗ cho tôi!” Bạch Lập Nhân khởi động xe.
Nha đầu thối, nha đầu chết tiệt, mỗi đêm anh đều ra sức “tin tưởng” cô như vậy, vậy mà cô dám bỏ chạy!
Nếu đã như vậy, cô còn giao mình cho anh làm gì? Nói cô yêu anh làm cái gì?
Anh phải đến sân bay ngay lập tức!
Anh cũng có ba chữ muốn nói cho cô nghe!
“Cậu cũng muốn đến?” Tiết Khiêm Quân khó hiểu.
Tiết Khiêm Quân không biết từ khi nào mà tình cảm của bọn họ lại tốt đến như vậy?!
“Cậu đừng đến, sắp đến giờ rồi, tôi phải vào làm thủ tục.” Tiết Khiêm Quân lạnh nhạt nói.
“Không được đi!” Bạch Lập Nhân rống to.
Không được mang Diệu Diệu đi.
Đối phương cúp điện thoại, dứt khoát tắt máy.
Anh bỏ di động vào túi, dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đến sân bay.
Nhưng bảng thông báo ở sân bay hiển thị, chuyến bay đến Hongkong đã xuất phát cách đây phút.
Tim Bạch Lập Nhân như ngừng đập.
Là do cô diễn quá giỏi sao?
Tối hôm qua, cô còn nằm dưới thân anh liên tục cầu xin.
Tối hôm qua, cô còn hỏi anh, có phải cảm giác của anh đã từ “thích” thăng cấp thành “yêu” hay không?
Anh chỉ có thể xấu hổ thừa nhận.
Chẳng lẽ, anh sai rồi?
Bạch Lập Nhân thất thần đi ra khỏi sân bay, kết cục bất ngờ như vậy khiến anh không cam lòng.
Anh biết, anh nhất định sẽ đáp chuyến bay gần nhất đến Hongkong.
Bất luận tình huống có thế nào, Diệu Diệu nhất định sẽ bị anh lôi về!
“Bạch Lập Nhân.” Đột nhiên có người kinh ngạc bước xuống từ xe buýt của sân bay.
Dáng đi của người này có gì đó kì lạ.
Bạch Lập Nhân nghe thấy giọng nói quen thuộc thì đột nhiên quay đầu.
“Sao anh lại ở đây?” Tự nhiên nhìn thấy anh ở đây nên Diệu Diệu thấy rất kì lạ: “Chiều nay Tiểu Vĩ muốn đi tìm luật sư làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần, không phải anh muốn đi cùng sao?”
Bạch Lập Nhân lẳng lặng nhìn cô.
Là ảo ảnh sao? Không phải cô đi theo Tiết Hồ Ly rồi à?
Diệu Diệu bị anh nhìn đến xấu hổ, đành phải thành thật thừa nhận: “Em... em đến đưa Tiết Khiêm Quân... Anh ấy nói muốn gặp em lần cuối.” Thật sự rất ngượng, Diệu Diệu sợ anh ăn dấm chua nên không dám nói.
“Ở nhà... anh tưởng...”
“Ngày mai phải phát tiền lương cho nhân viên rồi, may mà sáng nay em và mẹ Bạch đã bán được nhà rồi.” Diệu Diệu nhìn anh đầy kỳ quái: “Em đã hỏi qua ý của anh, anh đồng ý rồi mà?”
Cô bán nhà?
Vì vậy, cô đóng gói đồ đạc là vì muốn chuyển nhà?
Anh đúng là ngu ngốc, vừa rồi gấp đến mức không xem xem đồ đạc của cô còn ở nhà hay không.
Bạch Lập Nhân mặt nhăn mày nhíu, nhưng lại không nói câu nào.
Dù sao, người còn ở lại mới là điều quan trọng nhất.
“Bạn trai, em có một câu muốn nói với anh.” Diệu Diệu cười cổ vũ, đồng thời như đang cổ vũ chính mình: “Bất luận có gặp khó khăn gì, em tin tưởng, chúng ta nhất định sẽ có thể vượt qua!”
Thật ra, trong lòng cô vốn giấu một bí mật.
Cô biết, cô có một cơ hội có thể cứu vãn sự nghiệp của anh.
Nhưng, cô vẫn nên tự mình giải quyết thì hơn.
Cô không hy vọng, thành công của anh là dùng tình cảm của bọn họ để đổi lấy.
Một người ở Ôn Châu, một người ở Hongkong, thời gian xa cách không biết bao lâu, làm sao cô biết lần này đi sẽ không phải là vĩnh viễn biệt ly?
Vì vậy, cuối cùng cô vẫn quyết định từ chối Tiết Khiêm Quân.
“Bạn gái, anh cũng có một câu muốn nói với em.” Bạch Lập Nhân cũng khẽ cười, chỉ là nụ cười này bao hàm cả trách nhiệm: “Anh đối với em, không chỉ là thích.”
Khóe môi Diệu Diệu cong lên: “Không chỉ thích, vậy là cái gì?”
Nhanh một chút, cô đã sớm nói ra ba chữ kia rồi, con rùa này, anh cũng nên hào phóng một chút đi!
“Ngu ngốc!” Nhưng Bạch Lập Nhân chỉ hừ lạnh, lúng túng xoay người bước đi.
...
Văn phòng luật sư.
Đối với kết cục thế này, Diệu Diệu thực sự rất kinh ngạc.
Cô không ngờ anh sẽ lựa chọn như vậy.
“Bạch Lập Nhân, anh định buông tha cho Động Lực sao?”
Từ sân bay đến văn phòng luật sư, Bạch Lập Nhân vẫn luôn nắm chặt tay cô.
“Không phải chỉ một mình anh, là em, anh và Tiểu Vĩ.” Anh hừ lạnh một tiếng.
Quyết định này quả thật rất gian nan, nhưng trước mắt lại là lựa chọn tốt nhất.
Đỗ San San nhìn bọn họ nắm chặt tay, cười lạnh không ngớt.
Tiểu Vĩ mỉm cười kí tên, sau đó đẩy đến trước mặt Bạch Lập Nhân.
Bạch Lập Nhân cúi đầu, cũng lưu loát kí tên mình lên.
Nếu bọn họ đều đã kí, vị cổ đông nho nhỏ như cô cũng không nên cố chấp nữa.
Cho dù anh có lựa chọn thế nào thì cô cũng sẽ ủng hộ.
Thủ tục chuyển giao đã hoàn thành, luật sư cầm hợp đồng, đưa chi phiếu đến trước mặt bọn họ.
“Bạch Lập Nhân, anh thua rồi.” Đỗ San San đắc ý cười.
Anh chỉ cười nhẹ: “Đúng vậy, tôi thua.”
Anh đấu không lại người đàn bà độc dạ như cô ta.
“Tương lai, tôi sẽ cho anh tận mắt chứng khiến cảnh Đông Lực của mình bị tôi hóa thành tro.” Đỗ San San gằn rõ từng tiếng.
Tim Diệu Diệu nhói lên.
Đau.
Đứa trẻ của ba người họ.
Nhưng vẻ mặt của Bạch Lập Nhân vẫn rất lạnh nhạt, câu trả lời lại chẳng đến nơi đến chốn: “Tùy cô, đó đã là công ty của cô, cô muốn làm gì nó đều là chuyện của cô.”
Đỗ San San tức giận đến mức mặt mũi nhăn thành một đống.
Cô ta đã chiếm được công ty của anh, cô ta sẽ hủy hoại thành tựu của anh!
Niềm vui sướng khi thắng lợi chẳng mấy chốc mất tăm.
Nếu ba cô ta biết cô đem tiền đi mua một công ty sắp sụp đổ, nhất định sẽ giết chết cô ta.
Nhưng không có gì ngoài chuyện thắng được Bạch Lập Nhân có thể khiến cô sung sướng.
Chỉ là, cô ta thực sự đã thắng sao?
Vì thái độ của Bạch Lập Nhân chẳng khác gì đang nói chuyện với người xa lạ, so với bất kì ngôn từ nào, thì điều này còn khiến con người ta đau đớn, nhục nhã hơn!
Bạch Lập Nhân không muốn dây dưa với Đỗ San San nữa, anh nắm tay Diệu Diệu, cùng nhau ra khỏi văn phòng luật sư.
“Bạn trai, anh bỏ được?” Diệu Diệu lo lắng hỏi.
Lòng cô rất đau, cô nghĩ anh nhất định cũng không dễ chịu.
“Chúng ta còn trẻ, cái gì mà bỏ được hay không?” Anh thản nhiên cười.
Ý nghĩ cuộc sống của đàn ông chính là không ngừng theo đuổi mục tiêu.
Hôm nay kiêu ngạo hay ngày mai bắt đầu từ bàn tay trắng đều như nhau cả, anh tin, tương lai còn có vinh quanh lớn hơn đang chờ mình đoạt lấy.
Chỉ cần có cô ở nơi này...
Hoàn