Mắt Trái

quyển 7 chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Là cô chủ động hẹn Tiết Khiêm Quân đúng lúc Bạch Lập Nhân có hẹn.

“Anh không ngờ với sức khỏe như vậy mà em còn đi làm được.” Vừa gặp mặt, ánh mắt Tiết Khiêm Quân đã lộ rõ vẻ trách cứ.

“Không sao, tôi hồi phục rất nhanh, ra ngoài làm việc trái lại rất có tinh thần.” Vì để chứng minh lời mình nói là thật, Diệu Diệu còn chống tay đứng lên, lúc la lúc lắc đi một đoạn.

Gần đây cô rất cố gắng để có thể phục hồi sức khỏe, hai chân cũng đã khá hơn rất nhiều, mấy hôm nay, Diệu Diệu đã có thể bước được vài bước mà không cần vật gì đỡ.

Tuy rằng tư thế đi của cô khó coi đến mức thê thảm.

Nhưng cũng không sao, dù gì anh ta cũng chỉ là bạn bè bình thường, cho dù có ngã sấp xuống cũng không sợ bị mất mặt.

“Được rồi, được rồi, tin em rồi.” Tiết Khiêm Quân ngăn cô lại, sợ cô vất vả nên vội vàng đỡ cô ngồi xuống.

“Gần đây sao rồi, dạ dày còn đau không?” Đợi Diệu Diệu ngồi xuống rồi Tiết Khiêm Quân mới thân thiết hỏi.

Vì tính độc đoán của Bạch Lập Nhân mà lâu rồi anh ta chưa được gặp cô.

“Tiết Khiêm Quân, tôi tìm anh là vì chuyện khác.” Diệu Diệu hít sâu một hơi, cô không muốn lãng phí thời gian để ngồi đây hàn huyên.

Trước thái độ nghiêm túc của Diệu Diệu, mắt anh ta bỗng tối sầm lại.

“Dạ dày của em không tốt, gọi món trước đi, chuyện khác từ từ nói.” Tiết Khiêm Quân tự nhiên mỉm cười, vẫn săn sóc như cũ.

Vì vậy Diệu Diệu chỉ có thể nhẫn nại chờ anh ta gọi món.

“Tiết Khiêm Quân, anh và Đỗ San San gần đây có gặp nhau không?” Diệu Diệu vội vàng hỏi.

Lúc trước khi còn làm việc ở Đằng Long, cô chỉ biết có một khoảng thời gian, Tiết Khiêm Quân và chủ tịch tập đoàn Mông Âu rất hay gặp nhau, đối phương dường như còn đánh giá anh ta rất cao.

“Sao em lại hỏi vậy?” Tiết Khiêm Quân nhướng mày, đã biết còn cố hỏi.

“Tôi nghĩ chắc anh cũng biết Đỗ San San gần đây muốn làm chuyện gì, hiện tại cô ta không tiếc dùng một lượng lớn nhân lực và tài lực để đối phó với chúng tôi, liệu cha cô ta có biết chuyện này không?!”

Điều duy nhất mà Diệu Diệu có thể nghĩ đến chính là chủ tịch tập đoàn Mông Âu có nhúng tay vào chuyện này, dù sao nếu không có cha mình giúp sức, Đỗ San San cũng sẽ không có bản lĩnh như vậy.

“Từ sau khi hủy hôn, anh và bác Đỗ cũng rất ít khi gặp mặt, hơn nữa anh nghĩ ông ấy cũng không muốn gặp mình đâu.” Tiết Khiêm Quân không để ý đến vẻ mặt đang thay đổi của Diệu Diệu, chỉ ôn hòa hỏi gì đáp nấy.

Tuy việc hủy hôn là do Đỗ San San đề nghị, nhưng mọi người đều biết rốt cuộc đã có chuyện gì đã xảy ra.

Chủ tịch Đỗ lúc đó địa vị rất cao, đâu thể chịu được việc mất mặt như vậy, nên rất tức Tiết Khiêm Quân và Diệu Diệu.

Đỗ San San sở dĩ có thể thuyết phục được cha cô ta, lại bảo toàn được bản kế hoạch của Tiết Khiêm Quân, có thể tưởng tượng được, cô ta đã thành công biến Diệu Diệu thành một người phụ nữ tâm cơ, giỏi dụ dỗ đàn ông đến mức nào.

“Anh có thể hẹn gặp chủ tịch Đỗ hộ tôi được không? Tôi có thể giải thích, lúc đó tôi không cố ý phá buổi lễ của hai người, nhảy lầu cũng chỉ là tai nạn ngoài ý muốn mà thôi!” Diệu Diệu lo lắng nói.

Sắc mặt Tiết Khiêm Quân hơi biến hóa.

Nhảy lầu chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.

Từ lúc tỉnh lại trong bệnh viện đến giờ, Diệu Diệu đã lập lại lời này vô số lần.

“Từ sau khi chia tay với anh, trước khi nhảy lầu, tôi và Bạch Lập Nhân đã bắt đầu yêu nhau, tình cảm của hai chúng tôi rất tốt, làm gì có tâm tư đi phá hoại hôn lễ của các người?!” Nếu biết sẽ đắc tội với chủ tịch Đỗ, cô còn lâu mới ngu ngốc mà đi tham gia buổi lễ đó.

Tiết Khiêm Quân trầm mặc một lúc lâu, rất lâu, sau đó mới hẽ thở dài: “Diệu Diệu, em không biết nói dối.”

Diệu Diệu nháy mắt bị vạch trần nên sắc mặt có chút xấu hổ.

Quả thật, cô và Bạch Lập Nhân không bắt đầu sớm như vậy.

“Nếu anh đã biết tôi không biết nói dối, vậy tại sao không tin tôi? Tôi thật sự không ngốc đến mức đi nhảy lầu tự sát để phá buổi lễ đính hôn đó của anh!” Cô phản ứng cũng rất nhanh.

Một câu này khiến sắc mặt Tiết Khiêm Quân cứng đờ.

Từ sau khi cô tỉnh lại đã hết lần này đến lần khác nói rõ, lần thứ nhất, lần thứ hai, Tiết Khiêm Quân còn có thể giả vờ không thừa nhận, nhưng những lần sau, anh ta làm sao có thể tự thôi miên bản thân đừng nghe, đừng để ý?

Diệu Diệu tiếp tục kiên quyết nói: “Tôi và Bạch Lập Nhân tuy không bắt đầu sớm như vậy, nhưng tôi nghĩ khi đó mình quả thật đã có tình cảm với anh ấy.” Diệu Diệu cắn cắn môi, quyết định nói hết những lời trong lòng: “Tôi thừa nhận, bản thân thật sự từng thích anh, nhưng lúc anh quyết định đính hôn thì cảm giác đó đối với tôi mà nói, đã hoàn toàn chấm dứt rồi.” Lý trí và tình cảm của Diệu Diệu vốn rất mâu thuẫn, quan niệm về đạo đức của cô rất nặng, khi đó, cô xác định bản thân không thể tiếp tục yêu một người sẽ trở thành chồng của người khác được.

Mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Vì những lời Diệu Diệu vừa nói mà Tiết Khiêm Quân cứng đờ.

“Tôi cũng không biết cảm giác của mình dành cho Bạch Lập Nhân khi nào thì bắt đầu, có lẽ là vì bị anh tổn thương nên thay đổi tình cảm? Phụ nữ chẳng phải thường như vậy sao? Bị một người đàn ông tổn thương, sẽ rất dễ dàng yêu một người khác sẵn sàng đi an ủi mình?” Tuy rằng Diệu Diệu chỉ xem đây là giả thiết, nhưng ngay cả bản thân cô cũng không dám xác định: “Hoặc là, thật ra tôi đã thích anh ấy từ lâu, chỉ là không phát giác mà thôi?”

Cô không thể xác định, cũng không dám chắc chắn, tình yêu thường là vậy, không hề rõ ràng, một khi nó đến thì rất kì diệu, Diệu Diệu chỉ biết, tình cảm cô dành cho Bạch Lập Nhân đến rất nhanh, cũng rất đột ngột.

“Tôi nhớ khi mình thất tình là lúc họp lớp, là tôi kéo nhầm anh ấy ra ngoài.” Khi nhớ lại ngày đó, tâm trạng Diệu Diệu không hề đau khổ, ngược lại lại thấy lo lắng: “Cách anh ấy an ủi tôi rất đặc biệt, sau đó, khi anh ấy thừa nhận mình đã từng động tâm với tôi, tim tôi đã đập rất nhanh. Anh ấy ép nước mắt tôi chảy ra, cuối cùng lúc tôi tựa vào vai anh ấy khóc đến phát run, tôi đã nghĩ: Có anh ấy ở đây thật tốt.”

“Khi đó tôi thậm chí còn nghĩ, nếu là anh ấy, nhất định sẽ không tổn thương tôi đến vậy.” Sở dĩ Diệu Diệu nói vậy, cũng không phải cố ý muốn chỉ trích Tiết Khiêm Quân, mà chỉ muốn đem tâm trạng của mình ngày đó thành thật nói ra.

Nhưng những lời này đối với Tiết Khiêm Quân còn nặng nề, tàn nhẫn hơn bất cứ điều gì, khiến gương mặt anh ta dần trở nên trắng bệch.

“Tuy tình tình anh ấy không tốt, nhưng cách đối nhân xử thế thực sự rất chân thành, thích là thích, ghét là ghét, sẽ không cố gắng ngụy trang khiến những người bên cạnh hoang mang.” Diệu Diệu cũng là người đơn giản, cô vốn nghĩ đoạn nhân duyên này thực sự rất tốt.

Mỗi người đều có cách sống riêng của mình, Tiết Khiêm Quân vĩnh viễn không thể thẳng thắn được như Bạch Lập Nhân.

“Còn nữa, không sợ anh cười chứ... tôi là người thổ lộ với anh ấy trước đó.” Cô thành thật thừa nhận.

Đây là lần đầu tiên bị người ta chụp mũ cho cái danh là người theo đuổi đó!

“Có điều tôi rất tự tin tình cảm của chúng tôi là tình cảm hai phía, tuyệt đối không phải tình đơn phương.” Khi còn bị cách hồn, Bạch Lập Nhân vì cô mà làm rất nhiều chuyện, cũng chính vì vậy mà cô mới đủ tự tin để nói thế.

Tâm trạng Tiết Khiêm Quân càng ngày lúc càng chìm xuống, vì giờ phút này, trên mặt Diệu Diệu có một loại biểu cảm gọi là hạnh phúc.

Rõ ràng đến thế, khiến người khác không thể không thừa nhận.

“Từ sau khi linh hồn bị tách ra khỏi cơ thể, tôi lập tức đi theo anh ấy mà không cần suy nghĩ. Vì chỉ nơi nào có Bạch Lập Nhân, tôi mới cảm thấy không sợ hãi, không cô đơn. Về sau, khi có người phụ nữ khác lại gần anh ấy, tôi khó chịu, tôi giận dữ, khi đó tôi mới biết bản thân thực sự thích anh ấy, loại cảm giác đó đến rất nhanh, cũng rất mãnh liệt...” Nhiều lúc cô từng nghĩ, có phải vì mình như vậy nên mới đắc tội Đỗ San San, gây phiền phức cho Bạch Lập Nhân?

Nhưng cô không muốn buông tay.

“Xin lỗi, anh không muốn nghe nữa!” Tiết Khiêm Quân lên tiếng ngắt lời Diệu Diệu.

Cô ngẩn người, thu vẻ mặt hơi có phần đau khổ của người ngồi đối diện vào mắt.

“Tôi... không có ý khoe khoang gì đâu...” Diệu Diệu bất an giải thích.

“Anh biết.” Chính vì biết nên mới thấy đau.

Nếu con người có thể vĩnh viễn sống trong thế giới huyễn hoặc của mình thì tốt biết mấy? Nhưng éo le là lý trí và năng lực phân tích của Tiết Khiêm Quân rất tốt.

Tình cảm của anh ta không muốn thừa nhận, nhưng lý trí lại nói rằng mỗi một câu, mỗi một biểu tình của Diệu Diệu đều là sự thật.

“Không thể cho anh một cơ hội nữa sao?” Tiết Khiêm Quân chỉ có thể cố chấp với vấn đề này. “Con người ai cũng có khi phạm phải sai lầm, chẳng lẽ sai một lần thì vĩnh viễn không thể nào quay lại sao?” Anh ta chỉ hy vọng cô cho mình một cơ hội cạnh tranh công bằng.

Diệu Diệu trầm mặc vài giây rồi lắc đầu: “Không thể, không có cơ hội.”

Lòng của cô rất nhỏ, không thể cùng lúc chứa hai người đàn ông.

Cô biết, cô thẳng thừng như vậy thì có phần tàn nhẫn, nhưng cô không thể không dùng dao sắc chặt dây rối, nếu cứ tiếp tục dây dưa thì chắc chắn ai cũng sẽ bị tổn thương.

“Thật ra, tôi đã cho anh một cơ hội.” Diệu Diệu nói thẳng: “Tôi không thể vì một lần sai lầm mà hoàn toàn phủ nhận một người, nhưng tôi cũng sẽ không để người khác có cơ hội tổn thương mình lần thứ hai.”

Vẻ mặt Tiết Khiêm Quân đanh lại.

Diệu Diệu thẳng thừng: “Nữu Nữu.”

Cô nói ra hai chữ này lập tức khiến Tiết Khiêm Quân tái mặt.

Bàn tay cầm ly nước thủy tinh của anh ta run lên nhè nhẹ.

“Thật ra, linh hồn của tôi bị tách ra khỏi cơ thể có quan hệ rất lớn với chuyện bị Nữu Nữu nhập vào người để đi tìm anh trai.” Chuyện gì cũng có nhân có quả, tất cả dường như đã được định trước.

Tiết Khiêm Quân buông ly, cúi đầu nói: “Xin lỗi em, anh không biết em thiếu mất hai vía, anh chỉ nghĩ đưa Nữu Nữu về bên cạnh anh trai nó là kết quả tốt nhất đối với con bé.” Bị quỷ dây dưa nên sợ hãi, mệt mỏi, quyết định lúc đó của anh ta đã thể hiện lựa chọn ích kỉ nhất của bản thân.

Chỉ là, anh ta không ngờ Diệu Diệu biết rõ mình thiếu mất hai vía mà vẫn còn đưa lá bùa hộ mệnh quan trọng như thế cho mình.

Trên cổ Tiết Khiêm Quân vẫn còn đang đeo lá bùa đó.

Không phải vì anh ta sợ lại bị quỷ làm phiền, mà là vì muốn nhớ lại đoạn tình cảm mà mình từng có.

Hiện tại, Diệu Diệu không muốn nhắc đến những điều này nữa.

“Tiết Khiêm Quân, thật ra nguyên nhân chủ yếu mà hôm nay tôi tìm anh, là muốn hỏi cho rõ ràng chuyện tài khoản của Bạch Lập Nhân thừa ra ba trăm triệu không rõ lý do, điều này có phải do anh nhúng tay vào hay không?” Nếu không hỏi rõ vấn đề này, cô ngủ không ngon.

Nét mặt cô nôn nóng như vậy, dường như mạng của mình và người đàn ông kia đã thống nhất thành một thể.

Tiết Khiêm Quân vẫn hạ mắt, hàng lông mi thật dài chậm rãi chớp rồi lại chớp.

Thật lâu, thật lâu sau, anh ta mới chậm rãi hỏi: “Trong lòng em, anh là loại người ti bỉ như vậy sao?”

Diệu Diệu cứng người.

“Xin lỗi, tôi...” Cô cũng không muốn nghi ngờ anh, nên mới đến để hỏi cho rõ ràng.

“Đằng Long hiện tại ngày nào cũng có người tìm đến cửa, đánh đánh giết giết cũng có, ngày nào cũng náo loạn, vì Đằng Long có một khoản tiền do dân lập đã bị người ta đánh cắp.” Tiết Khiêm Quân nói.

Anh ta đã chuyển đi rất nhiều tiền, nhưng chỉ chuyển những khoản có thể chuyển, và chuyển cho một số ít khách hàng bắt buộc phải chuyển.

Còn người nào đó chỉ việc vỗ mông bước đi, vì để chừa cho mình một con đường sống sau khi ra tù mà đem Đằng Long vét sạch, ngay cả tài khoản do người dân lập cũng dám động vào.

Nhưng những chuyện đó đều không ảnh hưởng gì đến anh ta.

Anh ta chỉ là một quản lí nho nhỏ, đối diện với pháp luật, anh ta không cần phải gánh vác trách nhiệm gì cả.

Không giống người nào đó, là một người rất thiếu kiến thức về pháp luật.

“Anh đối với đống tiền đó không quan tâm, nếu không trả lại cho người dân thì vẫn là khoản tiền phi pháp, mà nếu cảnh sát có tra ra được khoản tiền đó hay không cũng không phải là chuyện anh cần quan tâm.” Tiết Khiêm Quân nhất định sẽ không để bản thân dính vào chuyện này.

Những lời cô nói hôm nay, anh ta sẽ xem như chưa từng nghe qua.

“Nhưng thật ra em không cần thay Bạch Lập Nhân khẩn trương như vậy, cho dù không động vào số tiền kia thì cậu ta cũng phải giải quyết vấn đề trước mắt đã.” Tiết Khiêm Quân uống một ngụm nước, thong thả nói: “Em cũng không cần phải đi tìm chủ tịch Đỗ, vì người khác cũng sẽ không thèm để ý đến em, suy cho cùng thì đây vẫn là ân oán giữa Bạch Lập Nhân và Đỗ San San thôi.”

Diệu Diệu sửng sốt, hiểu rõ đối phương muốn nói gì.

“Trưa hôm nay, cậu ta hẹn Đỗ San San nói chuyện.” Tiết Khiêm Quân thẳng thắn cho Diệu Diệu biết.

Cô biến sắc.

“Anh nghĩ, Đỗ San San sẽ thừa cơ yêu cầu một số thứ, nếu cậu ta đồng ý thì trận này hẳn sẽ không gặp khó khăn gì, dù sao kế hoạch của Đỗ San San cũng chẳng lấy gì làm vững chắc.”

Tiết Khiêm Quân nói nghe rất thoải mái, nhưng Diệu Diệu nghe xong thì tái mặt.

Đỗ San San kia thì có thể có yêu cầu gì chứ, ngoài quay lại thì cũng chỉ có quay lại mà thôi!

Bạch Lập Nhân sẽ không...

“Anh nghe nói Đỗ San San đã đặt sẵn phòng ở khách sạn rồi.” Tiết Khiêm Quân nói hết tất cả những gì mình biết cho Diệu Diệu nghe.

Anh ta thừa nhận bản thân cố ý.

“Ngày mai hẳn là em sẽ có thể nhìn thấy ít tin về giao dịch của bọn họ, có thể là video hoặc ảnh giường chiếu chẳng hạn.”

Hai chân Diệu Diệu run rẩy.

“Đỗ San San nhất định sẽ lấy chuyện này ra để đả kích hai người, phá hư chuyện của hai người! Hơn nữa, cô ta còn muốn chen chân vào... Diệu Diệu, em muốn lại lần nữa bị người khác bỏ rơi sao?” Tiết Khiêm Quân không muốn nhìn thấy bộ dạng chật vật của Diệu Diệu nên đem tất cả kế hoạch của đối phương ra nói cho cô nghe.

“Không được, tôi không thể để anh ấy mắc mưu được!” Cô vội vàng lộn ngược túi xách, nhưng cố thế nào cũng không cầm nổi điện thoại lên.

Tiết Khiêm Quân giơ tay ngăn cản.

“Nếu cậu ta tự nguyện thì làm sao em ngăn lại được?” Anh ta đè tay Diệu Diệu lại, tàn nhẫn nói: “Nếu chuyện đã xảy ra, em sẽ cho Bạch Lập Nhân cơ hội sao?”

Diệu Diệu vẫn run run, vẫn run run.

Không được, nếu... nếu Bạch Lập Nhân lên giường với Đỗ San San, ngay cả ý định tự tử cô cũng có.

“Không, không đâu.” Diệu Diệu vất vả cố gắng nhếch môi tự thuyết phục bản thân.

Bạch Lập Nhân và cô đã thử rồi, phương diện đó, anh không làm được đâu!

Nhưng, thật sự là anh “không được” sao?

Thật ra, Diệu Diệu từng hoài nghi vấn đề là do mình, bằng không sao lại khéo như vậy?

“Nếu anh là cậu ta, anh sẽ.” Tiết Khiêm Quân lại nói: “Đối với đàn ông mà nói, sự nghiệp quan trọng hơn tất cả.”

Đối phương chỉ muốn có một đêm, cũng không phải là chuyện giết người phóng hỏa gì.

“Không đâu, anh ấy không làm vậy đâu!” Diệu Diệu kiên quyết tin tưởng.

Cô không xui xẻo như vậy đâu, sẽ không bị tất cả bạn trai bán đứng như vậy đâu!

“Vậy, anh gọi điện hỏi kết quả xem sao.” Tiết Khiêm Quân cầm đi động bấm một dãy số.

Tim Diệu Diệu đập cực nhanh.

Điện thoại vừa mới kết nối, Tiết Khiêm Quân còn chưa kịp mở miệng hỏi đã bị đầu dây bên kia tức giận gào thét.

Chỉ nghe vài câu, anh ta đã ngắt máy để tránh việc đối phương biết việc mà chạy lại đây.

“Được rồi, em thắng, cậu ta không đồng ý.” Tiết Khiêm Quân nhàn nhạt thừa nhận.

Bạch Lập Nhân, người này quả nhiên mắc chứng nghiện sạch sẽ cấp độ vô địch thế giới!

Diệu Diệu nghe được đáp án thì thở phào: “Tôi đã nói mà, anh ấy sẽ không đồng ý!”

Hai mắt cay cay, cô cố gắng dùng tay lau sạch.

Tiết Khiêm Quân ngây người, vì Diệu Diệu đang vừa cười vừa khóc lau nước mắt.

Lúc này, những giọt nước mắt hạnh phúc của cô như đang tích thành một dòng sông trong lòng anh ta, khiến khoảng cách của hai người càng lúc càng xa.

Anh ta ngơ ngác.

Không thể không thừa nhận, hôm nay bản thân phải chịu rất nhiều cú sốc.

Ngay lúc này, điện thoại của Diệu Diệu vang lên.

Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, cô cuống quít nghe máy.

“Ở đâu?” Đối phương vừa mở miệng đã lập tức hỏi.

“Em ở...” Cô ấp úng, nhìn nhìn Tiết Khiêm Quân, không dám nói thẳng, đành phải nói dối: “Em mời quản lí ngân hàng đi ăn, xem có nhờ vả được gì không.” Nói dối xong, cô thậm chí còn không quên khịt khịt mũi, lau nước mắt.

Cô rất nhớ anh nha.

Nhưng mà...

“Không được, anh không thể đến!” Cô hốt hoảng.

Diệu Diệu buông đi động, hoảng sợ: “Tiết Khiêm Quân, chúng ta đi tính tiền thôi.”

Cô cử động khó khăn, đến đây cũng phải nhờ đồng nghiệp đưa đến, nói vậy Bạch Lập Nhân chỉ cần về công ty là biết cô đang ở đâu ngay.

“Nhanh vậy sao?” Tiết Khiêm Quân nhìn mấy món ăn vừa được dọn lên.

Sao cô lại bày ra bộ dạng như đang sợ chồng đến bắt gian vậy?

Lòng anh ta lại thấy như có cái gì đó đang tàn phá.

“Hôm nay em tìm anh còn có chuyện gì?” Tiết Khiêm Quân cố ý thong thả, chậm rãi tiếp tục ăn cơm.

Diệu Diệu do dự một chút, nhớ đến mục đích rồi đáp: “Tôi biết anh giao thiệp rất rộng, vị quản lí ngân hàng này cũng quen biết anh! Có lẽ... tôi biết anh mới thành lập công ty ở Hongkong, cũng hoạt động trong lĩnh vực tài chính, không biết liệu anh có thể...” Cô biết, Tiết Khiêm Quân tuy ngoài mặt hợp tác với chủ tịch Đỗ, thật ra là để di dời tài chính và khách hàng để thành lập công ty mới.

Diệu Diệu sốt ruột, cẩn thận hỏi: “Coi như giúp tôi?!”

Tiết Khiêm Quân dừng lại động tác cầm đũa, người duy nhất anh ta không đề phòng chỉ có Diệu Diệu.

Anh ta không ngờ, Diệu Diệu cái gì cũng không nói nhưng đều thu mọi chuyện vào trong mắt.

Anh ta xem nhẹ cô, nghĩ cô ngốc nghếch, nhưng thật ra xét về phương diện này, cô rất thông minh.

Hoàn toàn tương phản với chuyện tình cảm.

“Anh đồng ý với em, từ giờ trở đi sẽ không nhúng tay vào chuyện của Bạch Lập Nhân và Đỗ San San nữa, còn chuyện khác, xin lỗi, anh không hào phóng như vậy.” Tiết Khiêm Quân cười, khẽ lắc đầu.

Thiếu một quân sư tốt, Đỗ San San rốt cuộc cũng chỉ là một con nhóc bốc đồng mà thôi.

Không giúp đỡ, cũng không đánh tiếp, đây là điều duy nhất mà Tiết Khiêm Quân có thể đáp ứng.

Diệu Diệu thất vọng.

Chẳng lẽ tia hy vọng cuối cùng này cũng tan biến sao?

“Trừ phi...” Anh ta trầm ngâm.

“Trừ phi cái gì?” Ánh mắt Diệu Diệu lập tức sáng rỡ.

Có chuyển biến.

“Trừ phi em theo anh đến Hongkong làm việc ở công ty mới, anh sẽ cho em vay số tiền này để giúp Bạch Lập Nhân.”

Tiết Khiêm Quân cười nẹ.

Anh ta rất ích kỉ, hiện tại, anh ta không thể chấp nhận được chuyện người mình thích ở cùng một chỗ với người khác.

Anh ta cần thời gian.

Nên nếu chưa đợi đoạn tình cảm kia phai nhạt, anh ta không muốn chúc phúc cho cô.

Anh ta sẽ cho cô cơ hội để lựa chọn có ở lại hay không.

Đây cũng là đòn phản kích mạnh nhất mà Tiết Khiêm Quân dùng để đánh trả Bạch Lập Nhân.

Hí hí, được treo banner rồi, chân thành cảm ơn cả nhà đã chăm chỉ comment để giúp truyện nhà iem có cơ hội được xuất hiện trên trang bìa

Truyện Chữ Hay