Mắt Trái

quyển 7 chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Bạch Lập Nhân, anh mau mang tiền trả lại đi!" Diệu Diệu kinh hãi.

Cứ tưởng Bạch Lập Nhân sẽ đồng ý ngay tức khắc, không ngờ anh vẫn chống tay trên bàn như cũ, tiếp tục trầm mặc.

"Không cần biết tiền đó có sạch sẽ hay không, sao anh có thể giữ chúng được?" Diệu Diệu cuống cuồng, hoảng loạn, muốn đứng lên đi đến chỗ anh.

Bạch Lập Nhân thấy thế, vì không muốn để cô vất vả, càng không muốn để cô bị ngã sấp xuống, anh lập tức cho thức ăn vào lò vi sóng rồi bước đến chỗ cô.

Diệu Diệu cố hết sức đứng lên, đang định bước đi thì Bạch Lập Nhân đã ngồi xuống sô pha rồi với tay ôm cô vào lòng.

Diệu Diệu cứng đờ, vì hiện tại cô đang ngồi trên đùi anh.

Bây giờ ngực cô đã nở ra được hai vòng, khuôn mặt tuy gầy nhưng vẫn lộ ra vẻ quyến rũ.

Chỉ là yếu thế như này đúng là rất mất tự nhiên.

Diệu Diệu giãy giãy hai cái, ý muốn ngồi dịch sang một bên.

"Đừng nhúc nhích, tâm trạng anh đang không tốt." Bạch Lập Nhân vòng tay ôm lấy hông cô, cằm tựa vào vai cô thì thầm.

Hử.

Anh đang làm nũng? Anh đang làm nũng???

Diệu Diệu cứng ngắc như người máy.

Tuy hai người ở chung một mái nhà, nhưng có lẽ vì thân thể cô không tốt nên sau lần hù dọa đêm đó, anh vẫn ôm cô, đỡ cô nhưng không hề có hành động nào khác.

Kỳ thực...

Đáng ghét, ngực cô chỉ mới nở ra được một chút đã thấy hơi mong đợi rồi.

"Không phải anh không muốn trả lại tiền, nhưng biết phải đem đi đâu trả đây?" Cả ngày hôm nay, tâm trạng của Bạch Lập Nhân đều không tốt.

Anh vốn cho rằng người đàn ông kia sống hay chết đều không liên quan gì tới mình, nhưng nói gì thì nói, hai người họ vẫn có quan hệ huyết thống.

"Trên báo nói ông ta sẽ phải ở tù hơn ba năm, cộng thêm mười năm án treo nữa, nếu số tiền này đúng là không sạch sẽ, mà anh lại đem nộp cho cảnh sát..." Nếu là như vậy, khả năng ông ta sẽ phải ở trong tù cả đời.

Lần đầu tiên trong đời, Bạch Lập Nhân do dự.

Diệu Diệu hiểu tâm trạng của anh.

Lòng cô bỗng nhiên mềm xuống, cả cơ thể cũng vì vậy mà thả lỏng hơn.

Diệu Diệu xoay người ôm lấy anh.

Bạch Lập Nhân cứ như vậy dựa vào cô, hai mắt anh từ từ nhắm nghiền, thoạt nhìn có phần mệt mỏi rã rời.

"Bạch Lập Nhân, anh định xử lý thế nào?" Tuy rằng không đành lòng, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng hỏi.

Cô rất lo lắng cho anh, trong lòng không hiểu sao luôn có dự cảm xấu.

"Trước mắt anh sẽ không dùng đến tài khoản nhận được số tiền kia, coi như không biết." Bạch Lập Nhân trầm giọng đưa ra quyết định: "Cùng lắm khi có chuyện thì người ta sẽ điều tra tài khoản đó thôi." Anh không làm gì, anh không sợ.

Đây có thể xem là một biện pháp sáng suốt.

Diệu Diệu thở phào: "Nhưng số tiền lớn như vậy đặt ở trước mặt, anh có động tâm hay đấu tranh chút nào không?"

Đây mới chính là điều mà cô lo lắng.

Con người thường không vượt qua được khảo nghiệm, vì nhân tính vốn có rất nhiều nhược điểm.

Cho dù anh thực sự có tâm tư với số tiền kia, Diệu Diệu cũng không cảm thấy lạ, nhưng may mà người đàn ông cô thích không phải là người hồ đồ.

Bạch Lập Nhân nhìn cô, nhìn thật lâu.

Cô hỏi anh có động tâm, có cân nhắc chưa?

Bạch Lập Nhân cười nhạt, cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên trong ngày: "Gần đây, chuyện khiến anh động tâm và kiềm chế không phải là chuyện này..."

Hả, vậy là chuyện gì?

Diệu Diệu ngơ ngác nhìn anh, sau đó phát hiện

Trong mắt anh có lửa.

"Nhưng mà chúng ta không quen, vả lại anh cũng không có người phụ nữ nào khác, nên là không thể phát tiết." Bạch Lập Nhân buông hông cô ra, miễn cưỡng tựa vào ghế, cố gắng quên đi chuyện không vui vừa rồi.

Rõ ràng là mang thù, đang giận dỗi đây mà, nhưng Diệu Diệu lại có thể cảm giác được mông mình đang bị cái gì đó cứng rắn chọc vào.

Anh muốn.

Đây là chuyện có thể dễ dàng nhận ra.

Đúng là đồ nghĩ một đằng nói một nẻo.

Mặt Diệu Diệu đỏ bừng, cô không muốn dẫm vào đuôi chó, vì vậy định tụt khỏi đùi Bạch Lập Nhân, nhưng cuối cùng lại bị đôi tay dài của anh giữ lại.

"Bạn gái à, anh nhịn rất khổ cực." Bạch Lập Nhân miệng thì nói thế nhưng vẻ mặt lại cực kì bình tĩnh.

Tuy nhiên, lời này tuyệt đối không thể khiến người ta bình tĩnh được.

Thấy anh nói trắng ra như thế, Diệu Diệu cảm thấy không chỉ khuôn mặt mà thân thể mình cũng nóng lên, chỉ có thể ấp a ấp úng nói: "Chúng ta mới hẹn hò không bao lâu mà..."

"Bốn tháng rồi." Bạch Lập Nhân tức giận.

Là do anh nóng vội hay do cô vô tâm đây?

"Chuyện trước kia, em, em..." Diệu Diệu vẫn muốn nói dối, nhưng khi bị ánh mắt lạnh lùng của Bạch Lập Nhân nhìn chằm chằm thì chậm rãi ngậm miệng.

Cô đã có ngực, tuy rằng không được như trước kia nhưng miễn cưỡng mà nói thì chắc cũng được cúp B.

Khuôn mặt cô cũng không khó coi, đôi mắt không còn bị hõm sâu vào như trước, cũng không tiều tụy như bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối nữa.

Cho nên, có nên nói thật không?

Diệu Diệu còn đang do dự, còn đang phân vân, mà Bạch Lập Nhân thì không nhịn được nữa.

"Liêu Diệu Trăn, đêm hồi hồn đó, em thực sự không làm chuyện gì xấu với anh sao?" Anh ép hỏi, nhất định phải khiến cô "khôi phục" ký ức.

Một tháng trước không "đối phó" với cô là vì cơ thể cô chưa hồi phục, anh mới cố nhịn.

Bây giờ còn lâu anh mới dễ dàng bỏ qua như thế.

Chuyện xấu, chuyện xấu gì?

Mắt Diệu Diệu đảo tới rồi lại đảo lui.

Vào giấc mơ của anh, cùng anh xxoo, lừa lấy đồng tử tinh thì có tính là làm chuyện xấu không?

"Liêu Diệu Trăn, em có thể giúp anh giải đáp nghi vấn không? Đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Lập Nhân hùng hổ.

Hừ, giải thích rõ ràng cho anh!

Ăn xong chùi mép rồi giả vờ mất trí chạy lấy người sao?

Diệu Diệu vốn đã xấu hổ, lại gặp thêm Bạch Lập Nhân ép buộc nên không thể không trả lời: "Em không có nhớ cái gì hết..."

Cô còn chưa dứt lời, Bạch Lập Nhân đã đỡ lấy đầu cô rồi ép môi hôn xuống.

Kỳ thực, anh không biết cái gì gọi là kỹ xảo hôn môi cả, vẫn chỉ là mạnh mẽ ép môi xuống rồi dùng lực cắn mút mà thôi.

Nụ hôn này so với lúc trước cũng chẳng khá hơn là bao.

So với anh, kinh nghiệm hôn môi của Diệu Diệu dày dặn hơn hẳn.

Tuy rằng Bạch Lập Nhân đang rất giận dữ, nhưng người không có chút kỹ xảo hôn môi nào như anh vẫn có thể khiến cô mê luyến, chân như nhũn ra.

Diệu Diệu dần chìm vào nụ hôn, bắt đầu vòng tay ôm lấy cổ anh.

Vốn dĩ muốn trừng phạt cô, không ngờ cô lại chủ động nghênh đón.

Vì thế, Bạch Lập Nhân mất kiểm soát, mất kiểm soát, liên tục mất kiểm soát.

Dần dần lửa tình lan ra cả cánh đồng.

Tuổi trẻ máu nóng, một khi đã mất kiểm soát thì nụ hôn càng thêm sâu.

Bạch Lập Nhân đẩy ngã Diệu Diệu lên sô pha.

Đàn ông là loại động vật không thể trêu chọc.

Đặc biệt là anh, người đã từng xem qua rất nhiều phim người lớn.

Bốn tháng trước, ở trên chiếc sô pha này, Diệu Diệu và anh còn đang chăm chỉ nghiên cứu phim A.

Thậm chí cô còn tò mò thảo luận, cơ thể của phụ nữ và đàn ông làm sao có thể cuộn lại quấn quít như bánh quai chèo được? (loại bánh xoắn lại với nhau ấy

Truyện Chữ Hay