Editor: Fugane
Beta: Qiongne
Trong lúc tìm chìa khóa, Chu Sanh Sanh cứ mơ hồ, cô phải về nhà thay quần áo, cột tóc đuổi ngựa, trang điểm cho tràn đầy sức sống có thể khiến cô trẻ ra vài tuổi, salad hoa quả nhất định phải được làm thật bắt mắt và ngon miệng. chỉ cần nhìn qua liền thấy vẻ bên ngoài có đầy đủ phẩm chất của một người vợ, người mẹ tốt.
Cô cứ như vậy mà vui vẻ đắm chìm trong thế giới của riêng mình, những tưởng tượng về mối quan hệ với Lục Gia Xuyên đều trở nên lý tưởng đẹp đẽ.
Vì vậy nên khi phía sau đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, cô vẫn đứng nguyên ở đó, tay vẫn giữ tư thế đang mở khoá.
Ngây ra như phỗng.
Hành lang im lặng giống như không khí bị đóng băng, chỉ còn hai trái tim không ngừng loạn nhịp.
Chu Sanh Sanh dường như có ảo giác, phảng phất nghe thấy cả tiếng thở dốc nặng nề của người phía sau. Trong đầu hiện lên hàng ngàn suy nghĩ, sau đó cô ngồi dậy, quay đầu lại và nở một nụ cười nhẹ nhàng.
“Xin chào, tôi là người mới chuyển đến, tên là Tiết Thanh Thanh.” Vừa nói cô ấy vừa giơ tay phải ra chào tỏ vẻ thân thiện.
Cổ tay mảnh mai và yếu ớt, khuôn mặt chất phác hiền lành.
Đến cả giọng nói cũng giống như vậy!
Nhưng rốt cuộc vẫn không phải cô ấy.
Lục Gia Xuyên trong mắt gần như bùng cháy lên ngọn lửa nghi ngờ, nhưng cô quay đầu lại thì lại hoàn toàn dập tắt.
Không phải cô ấy.
Căn bản không phải cô ấy.
Anh căn bản không thèm để ý cánh tay đang giơ ra của cô, cũng không có ý muốn kết thân với cô, im lặng một lúc thì lạnh lùng nói: “ Thật ngại quá, nhận nhầm người rồi”.
Nói xong anh quay vào nhà đóng sầm cửa lại.
Chu Sanh Sanh: “…”
Cô ngơ ngác đứng đó không biết nói gì, không nghĩ rằng mấy tháng không gặp, tính tình của anh không tốt lên chút nào, ngược lại còn tệ hơn trước. Nhưng trước khi Chu An An biến mất, rõ ràng anh ấy càng ngày càng đáng yêu, rõ ràng không hề cự tuyệt với người ngoài.
Mà điều khiến cô lo lắng hơn cả đó là anh thật sự bị bệnh rồi. Khuôn mặt gầy hốc hác, gò má ửng đỏ bất thường, một người trước giờ ưa gọn gàng sạch sẽ thậm chí không cả cạo râu, đường cong rõ ràng trên cằm hiện màu xanh nhạt.
Giọng khàn khàn, không còn lưu loát thanh thoát như ngày xưa.
Quá tiều tụy, căn bản không giống Lục Gia Xuyên trong ký ức mà cô vẫn hằng mong nhớ.
Chu Sanh Sanh lòng như dao cắt, xoay người mở cửa, lúc này đây lại mở dễ dàng, cô tiện tay chọn một chiếc chìa khoá và mở được ra. Nhưng cô không vui nổi, ngơ ngác mà đóng cửa lại, lòng như xát muối, hơi nước từ từ bốc lên, cả trái tim mềm nhũn.
Là bởi vì… cô sao?
-
Lục Gia Xuyên đóng cửa lại, lẳng lặng đi đến phòng khách, gục vào sô pha, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Trên người đắp một chiếc chăn mỏng, trên bàn bày một đống đủ loại thuốc. Anh là bác sĩ, biết là khi phát sốt thì phải uống thuốc, nhưng sau khi phát hiện thuốc từ lâu rồi không động đến, anh liền không muốn ăn uống, cứ để chúng bày ra đó.
Bởi vì anh biết rõ, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, cứ phát sốt liền hôn mê, khi ngủ thì hay mơ lan man.
Trong giấc mơ, Lục Gia Xuyên trở về mấy tháng trước. Khi đó, cô gái kia vẫn còn ở đó.
Anh mơ thấy mình đang đứng ở hành lang yên tĩnh của bệnh viện, xung quanh trống rỗng, chỉ có bức ảnh sáng chói thu hút ánh nhìn từ anh.
Không, chính xác mà nói, chính hình ảnh cô gái đứng trước bức hình đó mới thu hết tầm nhìn của anh.
Cô dừng lại trong bệnh viện, nơi mọi người đều bận rộn không ngừng, giống như một pho tượng, chăm chú nhìn vào ảnh của anh. Anh biết cũng có nhiều bệnh nhân thích xem hồ sơ của bác sĩ, dựa vào những thành tích và danh hiệu mà anh đã đạt được, có thể đánh giá bác sĩ đó có giỏi hay không và họ có phải chuyên gia hay không.
Nhưng trước nay cô không bao giờ nhìn thấy những thông tin đó, cô chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào những bức ảnh của anh, như để nhìn sâu hơn vào tâm hồn anh.
Điều kì lạ là khi anh nhìn cô từ xa, liền bị cô nhìn thấu nỗi xấu hổ và lo lắng từ sâu trong trái tim anh.
Cho nên anh có chút ấu trĩ đối với cô: “Cô Chu, chẳng nhẽ cô đang nhìn tôi? Trước thì nhìn trộm điện thoại di động của tôi, sau lại nhìn trộm vẻ đẹp của tôi”.
Ngay khi người phụ nữ chuẩn bị quay đầu thì bắt gặp ngay ánh mắt của anh, ngay sau đó khung cảnh trong mơ bỗng dưng biến đổi.
Trước phòng bệnh nhi sặc sỡ màu sắc, anh lẳng lặng đứng bên cửa, nhìn cô gái ngồi xổm trên mặt đất, mắt nhắm lại, tuỳ ý để cho bốn ngón tay non nớt nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt trắng nón của cô.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt đó bừng sáng, lông mi cô dường như rung lên nhẹ nhẹ
Rung động lòng người.
Giấc mơ dài hôm trước chợt lóe qua, mọi cảnh tượng đều đọng lại trước khi cô quay đầu nhìn anh chằm chằm. Mà cảnh cuối cùng là trên một con phố giữa đêm, xe cộ ồn ào, ánh đèn rực rỡ, bầu trời đêm bao la. Anh cõng cô trên lưng đi về phía trước trong cơn gió lạnh, lại nghe giọng cô thì thầm phía sau: “Làm ơn, làm ơn ông mặt trời, xin đừng xuất hiện…”
Thật trẻ con, thật ngây thơ.
Cho đến giờ, anh dường như đã hiểu ra những gì cô nói lúc đầu, vì sao ông mặt trời đừng xuất hiện, bởi vì cô ấy sẽ đi khi trời sáng.
Chu An An, cô gái ấy xông vào cuộc đời anh một cách mạnh mẽ, mãnh liệt như một ngọn lửa chói lọi, nhưng chỉ vừa qua một trận đốt liền biến mất khỏi nhân gian
Vì thế chính ngọn lửa kia đã thiêu đốt đi tình yêu của anh dành cho cô, và sư dịu dàng hiếm có của anh chỉ trong một đêm liền bị thiêu rụi mất.
Anh không thể quên chính mình đã liên tục gửi tin nhắn vào số điện thoại mà dường như đã vĩnh viễn tắt máy, hết lần này đến lần khác đều là câu trả lời lạnh lùng.
Cô tắt máy và từ chối trả lời cuộc gọi của anh.
Vì thế anh cứ gửi tin nhắn cho cô như không biết mệt
“Chu An An, nghe điện thoại.”
“Ít nhất cô phải nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, rồi chúng ta cùng nhau giải quyết, có được không?
“Chu An An, bụng dạ đàn bà đều hẹp hòi như vậy sao? Chỉ có lỡ bỏ qua cuộc điện thoại mà cô trừng phạt tôi như vậy à?
“Cuộc gọi thứ rồi, cô muốn giận đến bao giờ nữa đây?
…
Đến cuối cùng, anh không biết mình đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại và đã gửi bao nhiêu tin nhắn không thấy hồi âm. Đến nỗi việc liên lạc với cô dường như trở thành một hành động bản năng, anh như người sắp chết đuối, còn cô là nguồn sống, nên dù có kiệt sức, đầu óc có trống rỗng anh vẫn cố gắng tìm cô hết lần này đến lần khác.
Thầm chí mỗi ngày anh đều đến chỗ cột đèn giao thông vẫn thường hay tạm biệt cô, từ cành cây khô xấu xí vẫn trơ trọi cho đến con bướm duy nhất đậu phía trên, đều ám chỉ rằng mùa đông đã qua, mùa xuân đang đến.
Ngoài công việc, ăn và ngủ anh hầu như chỉ đi tìm kiếm. Anh đến quán cà phê nhiều lần, họ đều nói cô ấy xin nghỉ làm rồi, không để lại chút tin tức nào cả.
Hai tháng sau, Lục Gia Xuyên cuối cùng cũng đã từ bỏ được hành động vô nghĩa.
Anh bắt đầu nhận ra, cô thật sự đã đi rồi, dứt khoát xoay người rời đi chỉ để lại câu từ biệt ngắn gọn: “Trân trọng.”
Anh không biết hai từ đó có ý gì là từ biệt, lại dần dần ý thức được, có thể với anh mà nói, giữa bọn họ vốn dĩ có hàng ngàn lời muốn nói, nhưng với cô, chỉ có hai chữ ngắn gọn đủ để bao quát được.
Là anh quá ngu xuẩn, một mực lao vào ảo tưởng dịu dàng mà cô mang lại. Mà lại quá ôn nhu, làm cho một chàng trai lớn như vậy mà vẫn như chưa hiểu tình đầu, giống như rơi xuống biển sâu, bất luận như nào cũng chỉ có thể vùng vẫy trong đống ký ức không ngoi lên được.
Lục Gia Xuyên lên cơn sốt, trong mơ lại gặp cô, nghiến răng nghiến lợi hết lần này đến lần khác, lại tan nát cõi lòng.
Cho đến khi từ ngoài truyền vào tiếng đập cửa lớn.
Anh mơ màng tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn lên không trung, nghe thấy ngoài cửa có tiếng người gọi “Mở cửa đi, bác sĩ Lục!”
Nhất thời anh còn tưởng mình đang nằm mơ, nếu không sao có thể nghe thấy giọng của Chu An An? Cô ở trong mơ chứ không phải trong thực tế.
Nhưng giọng nói kia vẫn tiếp tục không ngừng.
“Là tôi, hàng xóm mới của anh, anh mở cửa đi, lần đầu gặp mặt mong anh giúp đỡ nhiều hơn!”
Sau đó anh lại trầm mặt xuống, bởi vì giọng nói đó không phải là từ Chu An An, mà là một người khác, giống cô cả về dáng vẻ và giọng nói của cô.
Lục Gia Xuyên kéo gối dưới đêm ra, che mặt lại, nhắm mắt và không thèm để ý đến cô.
Nhưng cô gái có vẻ không biết phép tắc, hoàn toàn không hiểu “cửa đóng then cài” có ý gì, vẫn vừa gõ cửa vừa gọi anh.
Ồn quá.
Ồn đến nỗi khó có thể mơ tiếp, nhìn Chu An An vừa nhẫn tâm vừa độc ác đó.
Lục Gia Xuyên nghiến răng nghiến lợi ngồi dậy, vén chăn bông mỏng lên, nặng nề đi tới mở cửa
Ngay sau đó, cô gái vốn đang áp tai vào cửa nghe trộm, đột nhiên mất trọng tâm, không cẩn thận mà ngã về phía anh, hai mắt mở to, trong miệng hét lên hoảng sợ
Không ai phản ứng về tình huống bất ngờ. Khi đã ổn định tinh thần, cô đã lao vòng trong vòng tay anh, khó khăn lắm mới ổn định được dáng vẻ của mình.
Lục Gia Xuyên người cứng đờ, một tay kéo cô dậy, buông tay, lùi ra phía sau hai bước, cau mày, lạnh lùng nói: “Cô làm gì đấy?”
Chu Sanh Sanh mặt đỏ tía tai, chậm rãi lấy ra túi ni lông trong tay đưa cho anh,: “Không, tôi xin lỗi, bác sĩ Lục, vừa rồi tôi thấy như anh có vẻ phát sốt, liền cầm thuốc hạ sốt trong nhà tới…”
Nói dối như này, cô khỏe như trâu, từ nhỏ đến lớn rất ít khi sốt, ở nhà làm gì có thuốc hạ sốt.
Một lát trầm mặc, cô có thể nhận ra người đàn ông trước mặt đang lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, lòng bàn tay có chút mồ hôi.
“Sao cô biết tôi họ Lục, là một bác sĩ?”
Chu Sanh Sanh ngây người, tim đập hỗn loạn, một lúc lâu sau mới nói ra chữ: “Bởi, bởi vì lúc thuê nhà, tôi có hỏi thăm qua hàng xóm với chủ nhà! Họ nói với tôi rằng nhà bên cạnh có một bác sĩ, tên là Lục Gia Xuyên, làm ở Khoa Mắt ở bệnh viện Nhân Dân.”
Nói một hồi, quay trở về.
Lục Gia Xuyên nhìn hai gò má ửng hồng của cô, không dám nhìn thẳng vào hai mắt, theo bản năng xắn lại ống tay áo, chỉ trong phút đã có một diện mạo mới, ngay cả cái đầu bù xù cũng trở nên được chải kỹ càng đẹp đẽ, mãi tóc đuôi ngựa xõa bồng bềnh.
Hỏi chủ nhà về anh ta.
Không lịch sự.
Chỉ trang điểm trong hai mươi phút.
Ánh mắt từ lạnh nhạt biến thành càng lãnh đạm, Lục Gia Xuyên đứng ở tại chỗ nhìn cô và nói: “Cảm ơn ý tốt của cô, tôi không cần.”
Anh nắm lấy then cửa, chuẩn bị tiễn khách.
Chu Sanh Sanh lo lắng: “Anh là bác sĩ, sao có thể bỏ qua sức khoẻ của mình? Chính bản thân anh ghét những người không biết chăm sóc đôi mắt của họ, nhưng lại không coi trọng sức khỏe bản thân, đây không phải là…”
Đang nói được một nửa, cô nhận thấy biểu hiện của Lục Gia Xuyên có gì đó không đúng.
Cô nhanh chóng dừng lại, cuối cùng cũng ý thức được, những lời cô vừa nói đã bị lộ.
“Làm sao cô biết tôi ghét những người không quan tâm đến đôi mắt của mình?” Anh yên lặng kiên định đứng đó, trong lòng nổi lên một đống nghi hoặc
Chu Sanh Sanh cười gượng nói: “Anh, Anh không phải bác sĩ khoa mắt sao? Làm sao có thể thích những người không biết chăm sóc mắt của mình cơ chứ? Tôi vẫn biết bác sĩ nha khoa cũng vậy, bọn họ cũng ghét những người không biết chăm sóc răng mình, đây không phải lẽ thường tình hay sao?”
Nhìn nhau chốc lát, Lục Gia Xuyên không nói chuyện, tay vẫn nắm then cửa, chỉ chờ cô rời đi.
Chu Sanh Sanh rất xấu hổ, chỉ nhanh chóng nhét túi thuốc vào tay anh, quay đầu ra cửa, nhanh chóng mở cửa chạy vào nhà.
Nhìn qua mắt mèo, cô thấy Lục Gia Xuyên đứng một lúc lâu tại chỗ, sau đó…
Thuốc cô mang được treo trên nắm tay cửa nhà cô?!
Anh xoay người vào nhà, đóng sầm cửa lại, tránh khỏi tầm nhìn của cô.
Chu Sanh Sanh trợn mắt há hốc mồm đứng đó, mấy tháng không gặp, người này vì cái gì mà trở nên càng không có tình người như thế? Hàng xóm đưa thuốc cho, nhưng thái độ anh từ chối cách xa ngàn dặm?
Cắn răng mở cửa ra, cô một lần nữa mang túi thuốc đến trước cửa nhà anh, gõ gõ cửa.
Một lát sau, cửa mở ra, không đợi cô lên tiếng, người đàn ông ở cửa đã nói với cô: “Cô Tiết, mong cô đừng đến làm phiền tôi nữa, là hàng xóm mới, tôi chúc cô ở nhà mới thoải mái, cũng không hy vọng sau này mọi người gặp chuyện khó xử, nhưng tôi không phải người thích giao tiếp với người khác, chỉ mong mối quan hệ của chúng ta chỉ là hàng xóm láng giềng, êm ấm và đừng làm phiền đến nhau.”
Cô ngơ ngác nhìn khuôn mặt lạnh như băng của anh, nhất thời không biết nói gì tiếp theo.
Một lát sau, anh nhìn cô từ trên xuống, gằn từng chữ một: “Cảm ơn sự hợp tác của cô.”
Sầm, cánh cửa sập lại không thương tiếc ngay trước mặt cô.